Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Tô phủ từng có một lọ thiên linh thủy, đời đời kiếp kiếp là trọng bảo được cất giấu. Tô Tử An đã từng nhìn thấy không chỉ một lần, cũng từng uống mấy giọt, cho nên hắn chỉ cần nhìn một cái là nhận ra đây quả thực là thiên linh thủy.

Hơn nữa nếu như không đoán sai, lọ thiên linh thủy này so với lọ trước đây của Tô phủ lại có công hiệu tốt hơn nhiều.

Mặt Tô Tử An lộ ra vẻ khó hiểu, nhưng vẫn đưa lọ thiên linh thủy này cho Lãnh dược sư.

Từ lúc Tô Lạc bước vào, nàng đã âm thầm chào hỏi với Lãnh dược sư, cho nên Lãnh dược sư không tùy tiện nói ra việc hai người quen biết nhau.

Lãnh dược sư cầm lấy lọ sứ bạch ngọc.

Lắc lắc, rung rung, rồi lại ngửi.

“Cái này không đúng...” Lãnh dược sư tự lẩm bẩm, mặt lộ ra vẻ không hiểu.

“Sao lại không đúng?” Tô Tử An xác nhận đây chính là thiên linh thủy, cho nên hắn nghi ngờ nhìn Lãnh dược sư.

Sắc mặt Tô Lạc cũng có chút nghi hoặc, đây rõ ràng là thiên linh thủy, sao lại không đúng được.

“Đây không phải là thiên linh thủy.” Lãnh dược sư thưởng thức một giọt, nhìn sắc mặt mờ mịt của Tô Tử An và Tô Lạc, đưa ra đáp án chắc chắn: “Nói chính xác hơn đây, đây là thiên linh thủy thượng phẩm.”

“Thiên linh thủy thượng phẩm? Thiên linh thủy mà cũng có khác biệt ư?” Tô Tử An hỏi.

Lãnh dược sư khinh bỉ liếc nhìn hắn: “Nông cạn! Thiên linh thủy đương nhiên phải có phân loại cao thấp. Ví dụ như ở Dao Trì Lý gia, thiên linh thủy đó được nhỏ giọt từ khối thạch nhũ, chính là hạ phẩm, công hiệu làm sao mà bì được với thiên linh thủy thượng phẩm chứ?”

Lời này vừa nói ra, Tô Tử An liền ngẩn cả người.

Nói như vậy, thứ mà Tô phủ đời đời tương truyền, thứ thuốc được cho là bảo bối mà truyền lại từ đời này qua đời khác đó, nhiều nhất cũng chỉ là thiên linh thủy hạ phẩm hay sao?

Do được truyền lại qua nhiều đời, cho nên lọ thiên linh thủy này lại càng thêm quý báu hơn.

Thế nhưng nha đầu thối Tô Lạc này lại có thể tiện tay mà đưa ra được một lọ thiên linh thủy, hơn nữa đó còn là loại thượng phẩm?

“Lạc Lạc, ngươi lấy lọ thiên linh thủy này ở đâu ra vậy? Mau nói cho phụ thân nghe!” Tô Tử An túm chặt Tô Lạc, kích động hỏi.

Khóe miệng Tô Lạc nhếch lên thành một nụ cười nhạt.

Lạc Lạc? Đây là lần đầu tiên Tô Tử An gọi nàng thân mật như vậy!

Nếu như không phải do lọ thiên linh thủy thượng phẩm này, Tô Tử An há lại sẽ gọi nàng thân mật như thế?

Tô Lạc tỉnh rụi đẩy tay hắn ra, ánh mắt trầm tĩnh mà có thần thái, khóe miệng hiện lên một nụ cười ngọt ngào: “Phụ thân không đoán ra sao?”

Nhìn biểu cảm của Tô Lạc, Tô Tử An hơi ngẩn người ra, lập tức tỉnh ngộ: “Lẽ nào là… Tấn Vương điện hạ?”

Khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười hàm nét giễu cợt.

Nếu như Tô Tử An đã nghĩ như vậy, vậy cứ tùy hắn đi. Như vậy sẽ không vạch trần mình, lại có thể chứng tỏ sự coi trọng của Tấn Vương điện hạ với nàng, nhất cử lưỡng tiện, cớ sao mà không làm?

“Thật sự là Tấn Vương điện hạ...” Tô Tử An tự lẩm bẩm.

Trước đây, Tấn Vương điện hạ đã từng thể hiện sự xem trọng của bản thân đối với Tô Lạc, nhưng Tô Tử An vẫn luôn không tin, vẫn luôn cảm thấy trong đó có bẫy.

Nhưng bây giờ, Tấn Vương điện hạ đến cả thiên linh thủy thượng phẩm cũng tặng cho Tô Lạc. Đó đủ để chứng minh cho tình ý của Tấn Vương điện hạ đối với Tô Lạc.

Càng như vậy, trong lòng Tô Tử An càng phiền não.

Bởi vì mới chỉ một Dao Trì Lý gia, đã giống như một ngọn núi cao sừng sững nặng nề đè xuống rồi, giờ lại thêm một thanh bảo kiếm sắc bén treo trên đỉnh đầu hắn, khiến hắn vô cùng khó xử.

Tô Lạc nhìn thấy hắn do dự lưỡng lự, tự nhiên cũng đoán ra được chín phần, nhưng nàng lại vui vẻ xem kịch, dù sao cũng không bị bóc trần.

“Phụ thân đại nhân, nếu như đã có thiên linh thủy thượng phẩm rồi, vậy hãy để đại ca uống trước đi. Trông đại ca có vẻ đang vô cùng đau khổ.” Mắt Tô Lạc cụp xuống, nhìn về phía Tô Tĩnh Vũ đang đau khổ kêu rên trên giường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui