Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Nhưng hắn cũng không đợi đến lúc Lam Tuyển bổ nhào tới, nhanh chóng có hai tên áo xanh rời khỏi hàng ngũ để ngăn Lam Tuyển lại.

“Cút ngay!” Lam Tuyển tức giận mà tung chưởng, chém thẳng vào bọn họ.

Nhưng hai tên áo xanh này cũng không phải dạng vừa, trực tiếp khống chế Lam Tuyển, không cho hắn có cơ hội thoát thân.

Sau khi Lam Tuyển bị khống chế, áp lực đột nhiên dồn hết lên người Bắc Thần Ảnh. Đối mặt với Lý Ngạo Khung đang từng bước ép sát tới, Bắc Thần Ảnh cũng chỉ có thể tập trung chống đỡ, rốt cuộc hắn không có cách nào để chú ý đến chuyện khác nữa.

Lý Nghiêu Tường nhìn Tô Lạc đang tập trung tu luyện, khóe miệng vẽ lên một nụ cười lạnh quỷ dị.

Đáng tiếc thay cho một kẻ có tài như vậy. Thiếu sót duy nhất của ngươi là không được sinh ra trong một gia tộc hùng mạnh. Cuối cùng, ngươi còn chưa thể trở thành một cường giả thật sự, thì đã phải chết rồi.

Kẻ dám đối địch với Dao Trì Lý gia, từ trước đến nay chỉ có một kết cục, đó là: Chết!

Lý Nghiêu Tường giơ bàn tay cao lên rồi dùng sức phẩy thật mạnh xuống.

Tình hình lúc này thật sự quá hiểm nghèo…

Bỗng nhiên.

Một thân ảnh từ trên trời đạp xuống, lấy Tô Lạc làm tâm, từ chỗ nàng xuất hiện từng trận sóng trắng lan tràn ra bốn phía, ngăn cách những sát thủ áo xanh ở bên ngoài làn sóng.

Trong mắt Lý Nghiêu Tường hằn lên một tia tức giận, ánh mắt lạnh lẽo mà nhìn chằm chằm người vừa tới.

“Tam thúc!” Bắc Thần Ảnh kinh hỉ mà lập tức hét thật to.

Người vừa tới đúng là tam thúc của Bắc Thần Ảnh, Bắc Thần trưởng lão. Trước đây, hắn đã từng chấp nhận lời thỉnh cầu của Bắc Thần Ảnh, mà đứng ra làm giám khảo cho trận quyết đấu sinh tử giữa Tô Lạc và Tô Thanh.

Thân ảnh của Ám Dạ Minh cũng chậm rãi xuất hiện sau lưng của Bắc Thần trưởng lão.

Bắc Thần Ảnh hướng Ám Dạ Minh giơ ngón tay cái. Trên trán Ám Dạ Minh đổ đầy mồ hôi, nhưng hắn vẫn đắc ý nhướng mày.

Khi Bắc Thần Ảnh và Lam Tuyển phát hiện người trên đỉnh núi có hơi thở khác thường, cả hai lập tức chạy như bay đến đây. Nhưng để đảm bảo không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, Ám Dạ Minh rẽ hướng đi tìm Bắc Thần trưởng lão, không ngờ cứu viện lại đến ngay đúng thời điểm mấu chốt.

Lý Nghiêu Tường nhìn thấy Bắc Thần trưởng lão, sắc mặt tức khắc trở nên rất khó coi, đáy mắt hiện lên một mảng sương mù tối tăm.

Bắc Thần trưởng lão nhìn thấy Lý Nghiêu Tường như vậy, không khỏi cười nhạo ra tiếng: “Ngươi cũng đã từng tuổi này rồi, sao lại đi so đo với một tiểu nha đầu vậy? Ngươi không thèm để ý đến thân phận của mình nữa hả?”

Hai tay Lý Nghiêu Tường khoanh trước ngực, ngạo mạn mà hừ lạnh: “Lão già bất tử, ta khuyên ngươi đừng xen vào chuyện người khác, tránh để ngươi tự chuốc lấy phiền toái.”

Bắc Thần trưởng lão tươi cười, bình tĩnh như gió, quần áo lão bị gió thổi bay phấp phới, cảm giác như lão là thần tiên giáng thế.

Hắn liếc mắt về phía Lý Nghiêu Tường, thầm than mấy tiếng: “Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn mười năm nữa, Dao Trì Lý gia biến mất trên đại lục sao? Lý lão Nhị à, ngươi hiểu rõ ta muốn nói gì mà.”

Vừa nghe thấy lời đó, cơn giận của Lý Nghiêu Tường nháy mắt bắt đầu lan tràn từ lồng ngực hắn ra xung quanh.

Lão già bất tử này có ý gì chứ? Không lẽ hắn ám chỉ rằng, Nam Cung Lưu Vân sẽ vì nha đầu thúi kia mà hủy diệt Dao Trì Lý gia? Chưa bàn tới chuyện Nam Cung Lưu Vân có thể làm như vậy hay không, chỉ xét mỗi việc hắn muốn diệt Dao Trì cung, thì hắn cũng còn lâu mới đủ bản lĩnh!

“Đừng nói nhảm nữa, có bản lĩnh thì hãy tiếp chiêu của ta!” Lý Nghiêu Tường vốn không ưa Bắc Thần trưởng lão, hiện tại lão ra mặt quấy rối lại càng khiến hắn tức giận, cho nên ra tay hoàn toàn không lưu tình.

Bắc Thần trưởng lão cũng không phải loại đèn cạn dầu.

Có thể đứng đầu Hiệp Hội Lính Đánh Thuê của một quốc gia, thì lão sao có thể là nhân vật đơn giản?

Vì thế, hai người cứ ngươi tiến ta lui, chiến đấu vô cùng kịch liệt.

Linh khí bốc lên cuồn cuộn, linh lực dao động kịch liệt gây chấn động không khí xung quanh.

Từ từ, chiến trường của hai người họ nâng lên giữa không trung, họ bay sáng một đỉnh núi khác mà tiếp tục đại chiến ba trăm hiệp.

Thực lực của hai người vốn không phân cao thấp. Hơn nữa, đánh tới đánh lui mấy ngàn chiêu cũng chỉ muốn thăm dò đối phương, cho nên tuy rằng đánh nhau kịch liệt, nhưng không ai làm ai bị thương, cũng không ai chế ngự được ai.

Chỉ sợ chắc phải mất đến ba ngày ba đêm thì hai người họ mới có thể phân định thắng bại.

Sau khi hai vị cường giả dời chiến trường đi nơi khác, hiện trường cũ trở nên yên tĩnh trong một giây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui