Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Nói xong, Bắc Thần Ảnh cười nịnh nọt với Tô Lạc: “Tiểu Thần Long đến ta ôm một cái nào!” Đôi mắt to ngập nước, vô cùng đáng yêu thật khiến người khác yêu thích.

Nhưng mà, còn chưa chờ Bắc Thần Ảnh đưa tay về Tiểu Thần Long, Tiểu Thần Long đã quay người lại đưa mông về phía hắn, đầu nhỏ chui vào trong lòng Tô Lạc.

Lần này biểu cảm của nó khinh bỉ với Bắc Thần Ảnh.

Lam Tuyển nhịn không cười lớn tiếng: “Người có nhân phẩm cao hơn thì nên đi trước à, xem ta này!”

Nhưng mà, người Lam Tuyển còn chưa đến gần, đã bị đuôi Tiểu Thần Long quét qua một cái.

Đạp đạp đạp.

Lam Tuyển hoàn toàn không có phòng bị liên tục lui về phía sau vài bước, đặt mông ngồi xuống đất.

“A, vật nhỏ này, tính khí thật hay nóng nảy à.” Lam Tuyển phủi mông đứng dậy, không phục giơ tay chỉ vào Tiểu Thần Long.

Tô Lạc không khách khí liếc nhìn bọn họ một cái: “Tiểu Thần Long là nhát gan, đến lúc nó quen với các ngươi rồi, thì không có chuyện gì nữa.”

Ngày thường ngượng ngùng như vậy, đến lúc chiến đấu lại dũng cảm xông vào. Ngày thường chỉ là sủng vật thưởng thức, lúc chiến đấu lại là vật nhỏ ra trận, thật là một công đôi việc, không có thái độ như vậy càng thích hợp hơn à.

“Này, sao không thấy Dung Vân đại sư rồi?” Bắc Thần Ảnh là người đầu tiên phát hiện ra tình huống này.

Ám Dạ Minh cười khổ rồi xoa cái mũi, chỉ tay vào Lý Nghiêu Tường: “Lúc hắn hết sức ngất xỉu, Dung Vân đại sư đã đi rồi?”

Trong lòng Tô Lạc thầm nghĩ.

Dung Vân đại sư thật thiếu lễ độ như vậy đều nhìn từ đầu đến cuối, lại đến lúc Lý Nghiêu Tường ngã xuống thì rời đi.

Là bởi vì nhìn thấy Lý Nghiêu Tường ngã xuống, biết Tiểu Thần Long không còn bị uy hiếp, cho nên mới yên tâm rời đi sao?

Xem ra Dung Vân đại sư thật sự rất quan tâm Tiểu Thần Long.

Có điều, may mắn hắn không có ra tay cướp Tiểu Thần Long từ trong tay nàng đi.

Nếu hắn muốn cướp, căn bản dễ như trở bàn tay, nàng không có cách nào phản kháng được.

Tô Lạc xoa đầu Tiểu Thần Long: “Chủ nhân ngươi khẳng định kiếp trước là ta cứu trái đất rồi, nếu không sao có thể có vận khí tốt như vậy, vô tình nhặt được tiểu bảo bối như ngươi đây.”

Tiểu Thần Long thời gian nhàn rỗi có thể xem như vật được sủng ái, đáng yêu mà lại ngốc nghếch.

Lúc chiến đấu lại là vật nhỏ ra trận, sức chiến đấu vô cùng dũng cảm.

Hơn nữa, Tiểu Thần Long lại có phía sau hậu thuẫn mạnh như vậy, mang đến cho Tô Lạc một lần lại một lần may mắn.

Tiểu Thần Long mơ hồ nhìn Tô Lạc: Nó nghe không hiểu...

Một đám người Tô Lạc lúc này đều thảnh thơi, trong mắt Lý Ngạo Khung càng thêm tức giận.

Nhưng mà, dưới tình huống địch mạnh ta yếu, hắn chỉ có thể nén nhịn cơn tức giận, tực lực thu nhỏ cảm xúc của chính mình.

Cho nên hắn không nói bất kỳ câu nào, thậm chí ngay cả hô hấp cũng cố tình thở nhẹ, đem mình giống như không khí, hy vọng Tô Lạc có thể xem nhẹ sự tồn tại của hắn.

Bắc Thần trưởng lão đứng xa xa, lúc này hắn đang vuốt mấy sợi râu như con sơn dương, trong mắt toàn là ý cười, hiển nhiên tâm tình rất vui vẻ.

Cũng đúng, lão đối thủ nhiều năm, bây giờ nhìn thấy hắn chịu sỉ nhục lớn như vậy, có thể không vui sao?

Vừa rồi ánh mắt bọn trẻ Bắc Thần Ảnh nhìn không rõ, nhưng hắn thấy rất rõ ràng.

Nắm tay nhỏ của Tiểu Thần Long tuy có sức mạnh, nhưng không đến mức đánh điên cuồng khiến Lý Nghiên Tường vào trạng thái hôn mê.

Thời điểm Tiểu Thần Long giơ nắm tay nhỏ lên, ống tay áo Dung Vân đại sư hơi khẽ động, sau đó Lý Nghiêu Tường mới té xỉu.

Còn có, trước khi Dung Vân đại sư đi, còn liếc mắt về phía hắn, rõ ràng là đang cảnh cáo hắn tốt nhất nên im lặng.

Bắc Thần trưởng lão không khỏi thầm than một tiếng.

Trên Đại Lục này có biết bao nhiêu cường giả có ý đồ tiếp cận Dung Vân đại sư mà không được, nhưng bây giờ, chỉ vì Tiểu Thần Long mà Dung Vân đại sư lại tới tận đây bảo vệ nó.

Trong chuyện này... Còn có duyên cớ gì đây?

Ngày hôm đó, đám người Tô Lạc tự mình rời đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui