Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Các văn võ đại thần đứng xếp hàng dưới bậc thang ngọc thạch lập tức quay sang nhìn nhau.

Hoàng đế bệ hạ thật gian trá.

Để Cảnh Đế gọi người đến, đương nhiên sẽ tập hợp tuyệt đại đa số luyện dược sư trong hoàng cung Đông Lăng. Rõ ràng là nước phù sa không chảy ruộng ngoài.

Nhưng Dung Vân đại sư cũng không phải là kẻ ngốc, sao có thể đồng ý việc này?

Thế nhưng phản ứng của Dung Vân đại sư lại ngoài dự đoán của bọn họ.

So với sự hưng phấn của Cảnh Đế, phản ứng của Dung Vân đại sư lãnh đạm hơn nhiều.

Đại sư nhàn nhạt nhấp một ngụm trà, đôi mẳt tối tăm như hồ nước sâu xanh biếc nhưng sáng ngời có thể nhìn thấu những mưu kế trong thế gian, thần sắc hắn thanh lãnh, lạnh nhạt nói: “Như vậy cũng được.”

Dao Trì tiên tử đứng phía sau hắn vẻ mặt không có mảy mảy một chút dị động nào.

Cũng phải, luận về tư chất, thực lực hay bối cảnh, thì hiện có ai có thể sánh được với tiểu công chúa của Dao Trì Lý gia? Cho dù có đến ứng tuyển thì cũng chỉ làm nền cho nàng.

Lúc này, tất cả mọi người vô cùng hâm mộ Dao Trì tiên tử có thể đạt được sự coi trọng của Dung Vân đại sư.

Trong lòng Cảnh Đế lại có một tính toán khác.

Lý Dao Dao có thể được Dung Vân đại sư nhìn trúng cũng là một chuyện tốt, nhưng nếu luyện dược sư trong cung cũng được Dung Vân đại sư thu nhận làm đồ đệ thì đây chính là song hỷ long môn.

Cho nên đối với chuyện này, Cảnh Đế vô cùng hứng thú.

Từ điện Kim Loan, tin tức Dung Vân đại sư muốn thu nhận đồ đệ được truyền ra ngoài.

Tin tức này giống như mọc cánh, được truyền với tốc độ vô cùng nhanh, nháy mắt cả đế đô đều biết chuyện.

Cũng trong ngày này, Lãnh dược sư rốt cuộc từ phòng luyện đan đi ra.

Lần này bế quan nửa tháng, thu hoạch của ông ta đúng là không nhỏ, nhưng vừa xuất quan liền nghe quản gia kể chuyện truyền ra từ điện Kim Loan.

Cơ hội tốt như vậy dại gì lại bỏ qua!

Lãnh dược sư vung tay lên: “Chuẩn bị ngựa! Đi Tô phủ! Nhanh lên!”

Mặc dù ông ta cũng có thể âm thầm dẫn Tô Lạc đến gặp sư phụ, nhưng như vậy thì nào có danh chính ngôn thuận như hiện tại?

Quản gia vừa nghe, đang muốn phân phó hạ nhân chuẩn bị ngựa, nào ngờ Lãnh dược sư lại bước nhanh tới, nhảy lên lưng ngựa rời đi.

Để lại quản gia và xa phu hai mặt ngơ ngác nhìn nhau.

Lãnh dược sư ra roi thúc ngựa chạy thẳng đến Tô phủ.

Hôm nay Tô Tử An cáo bệnh ở nhà.

Từ lần trước, sau khi Tô phủ phát sinh sự kiện kia, Tô Tử An tiều tụy hơn trước, trên dưới Tô phủ đều yên tĩnh hơn rất nhiều.

“Lão gia, Lãnh dược sư đến!” Quản gia từ xa nhìn thấy ngựa của Lãnh dược sư, không đợi ông ta đến gần, liền phóng vào trong phủ bẩm báo.

Tô Tử An đang ngồi trầm tư trong thư phòng, nghe Lãnh dược sư đến phủ, không khỏi vui mừng quá mức.

“Người đâu, mau mau ra đón Lãnh dược sư! Còn nữa, mau vào gọi Ngũ tiểu thư ra đây, nói với nó là Lãnh dược sư tới, đi nhanh lên!” Tô Tử An vội vàng phân phó không ngừng.

Trên mặt hắn thể hiện sự mừng vui khôn xiết.

Tô Tĩnh Vũ lúc này vẫn còn nằm trên giường, toàn thân xương cốt mềm nhũn, cố gắng mãi cũng không nhấc tay lên được.

Tô phu nhân cũng như vậy.

Tình cảnh bi thảm của Tô phủ vì Lãnh dược sư đến mà bỗng chốc trở nên náo nhiệt bận rộn hơn.

Lãnh dược sư nhảy xuống ngựa, chạy vọt vào Tô phủ.

Còn chưa chờ ông ta đứng yên, Tô Tử An đã bước nhanh đến đón chào.

Trên mặt Tô Tử An mang theo sự nịnh nọt, cười lấy lòng: “Lãnh dược sư, xin mời, xin mời vào bên trong.”

Lãnh dược sư hừ một tiếng, chẳng qua là vì Tô Tử An là phụ thân của Tô Lạc nên miễn cưỡng cho ông ta chút mặt mũi: “Xin mời đi trước dẫn đường.”

Trong phòng khách, vừa mới ngồi xuống liền có hạ nhân bưng nước trà đi lên.

Lãnh dược sư híp mắt lại: “Mau gọi nữ nhi của ngươi ra đây.”

Nữ nhi? Đôi mắt Tô Tử An bỗng dưng sáng ngời!

Tô Tử An biết ngay mà! Nếu như Lãnh dược sư có ấn tượng không tệ với Tô Khê, thì làm sao có thể bỏ bê không màng đến chuyện của Tô Phủ?

Tô Tử An vội vàng phân phó hạ nhân: “Mau mau, mau gọi tiểu thư đến!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui