Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Tô Lạc có quen biết với Lãnh dược sư? Người mà Lãnh dược sư muốn tìm chính là Tô Lạc? Nói như vậy có nghĩa là... chính mình đã tưởng bở! Người trước giờ được Lãnh dược sư coi trọng căn bản không phải Tô Khê, mà chính là Tô Lạc - nữ nhi mà hắn hoàn toàn bỏ quên!

Nghĩ như vậy, đầu óc Tô Tử An ngây ngốc, hắn ngây dại đứng tại chỗ, không biết nên phản ứng thế nào.

Nhưng mà Lãnh dược sư không muốn buông tha cho hắn, thanh âm lạnh nhạt mà hung ác cất lên: “Theo như ta thấy, với đức hạnh cỡ này của ngươi thật đúng là không có tư cách làm cha của nàng! Tô nha đầu thông minh lanh lợi như vậy, ngoan ngoãn đáng yêu như vậy, sao lại có người cha như ngươi chứ? Ngươi đúng là nỗi hổ thẹn lớn nhất của nàng!”

Lời này... quả thực quá sắc bén, không chút lưu tình, trực tiếp khiến chặn họng Tô Tử An, đồng thời cũng khiến hắn phải hổ thẹn.

Nghe ý tứ trong lời nói của Lãnh dược sư, người ông ta coi trọng trước giờ chính là Tô Lạc?

Đây là chuyện quái gì cơ chứ? Chẳng lẽ lúc trước chính là Tô Lạc đích thân mời Lãnh dược sư đến phủ? Nhưng tại sao nha đầu này chẳng hề đề cập tới chuyện này?

“Nha đầu kia... Nha đầu chết tiệt kia vậy mà không nhắc đến một chữ!” Tô Tử An nhớ tới thái độ vân đạm phong khinh, luôn đứng ngoài bàng quang quan sát của Tô Lạc, lửa giận trong lòng hừng hực bừng lên!

Tô Khê vốn dĩ đang lạnh mặt đứng ở một bên, lúc này nghe Lãnh dược sư nói vậy, nhất thời không giữ được bình tĩnh.

“Lãnh dược sư, sao ngài có thể nói cha ta như vậy? Tiểu tiện nhân Tô Lạc kia có chỗ nào xứng làm nữ nhi của cha ta chứ? Cha xem nàng ta không tồn tại, cũng hẳn là...”

Đôi mắt lạnh băng của Lãnh dược sư bắn về phía Tô Khê, trong lòng Tô Khê bỗng nhiên xuất hiện một tia hoảng sợ.

Nàng theo bản năng lùi về sau một bước, bỏ lửng câu nói giữa chừng.

Khoé miệng Lãnh dược sư cong lên tạo thành một nụ cười lạnh mang đầy ý trào phúng mỉa mai: “Đúng là xem đá cuội thành trân châu, khó trách chuyện nhà Tô phủ không yên, suy tàn đến cục diện như hiện tại.”

Tô Tử An siết chặt nắm tay, cơ bắp trên mặt kích động khẽ co giựt.

Lãnh dược sư thầm hừ một tiếng: “Còn không mau cho người đi gọi nha đầu kia ra đây cho ta? Sư phụ ta đang ở điện Kim Loan chờ thu nhận quan môn đệ tử đấy, nếu mà bỏ lỡ cơ hội này, hừ!”

Đôi mắt Tô Tử An đột nhiên mở lớn, kinh ngạc nói: “Dung Vân đại sư không phải muốn thu nhận Dao Trì tiên tử làm đồ đệ sao? Sao còn muốn thu nhận đệ tử khác?”

Lãnh dược sư không vui, hừ lạnh: “Ai nói là muốn thu nhận Lý Dao Dao? Loại tin đồn nhảm nhí này mà ngươi cũng tin?”

“Nhưng mà...” Nói thật, Tô Tử An đúng là tin tưởng như vậy: “Nhưng trên đời này, ngoại trừ tư chất cao ngất trời như Dao Trì tiên tử, còn ai có thể lọt vào mắt của Dung Vân đại sư?”

Lời này của Tô Tử An cũng là quan điểm của đa số mọi người.

Nào ngờ, Lãnh dược sư lại cười nhạo hai tiếng, xua xua tay, cái khác đều không nói, chỉ nói: “Gọi nha đầu Tô Lạc kia ra đây, phải tận dụng thời cơ, không thể bỏ lỡ.”

Tô Tử An lúc này vẫn cảm thấy rất khó tin.

Việc Tô Lạc được Lãnh dược sư tán thưởng như vậy đã nằm ngoài dự đoán của hắn, khiến hắn ngây ngốc hồi lâu.

Thế mà hiện tại Lãnh dược sư còn nói nha đầu Tô Lạc kia lại có khả năng thay thế Dao Trì tiên tử?

Lời nói như vậy thì ai mà tin được? Dù sao, hắn cũng không tin.

Tô Tử An liên tục cười khổ: “Lãnh dược sư, ngài đừng nói đùa như vậy...” Dù sao, Tô Tử An vẫn là không tin.

“Bổn dược sư ta đây rất giống đang nói đùa với ngươi lắm hả?” Lãnh dược sư không vui trừng mắt nhìn hắn một cái: “Đừng nói nhảm nữa, mau gọi người ra đây cho ta.”

Dưới sự thúc giục của Lãnh dược sư, Tô Tử An đành phải phái người gọi Tô Lạc đến đại sảnh.

Nhìn thấy Tô Lạc, câu đầu tiên của Tô Tử An chính là oán trách: “Lạc Lạc, tại sao ngươi không nói rằng ngươi quen thân với Lãnh dược sư?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui