Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Tô Lạc quả thực đúng là đang đợi.

Sáng nay, thủy tinh Tử Ngư vẫn chưa phun tinh thạch, nên nàng đặt hết hy vọng vào lần phun tinh thạch này.

Hy vọng thủy tinh Tử Ngư có thể ở thời khắc mấu chốt phun ra tinh thạch màu tím mà nàng đang cần. Làm ơn! Làm ơn! 

Không phải mọi người vẫn thường hay nói nàng có vận khí tốt, là con gái riêng của nữ thần may mắn sao? Lần này nàng quả thực rất cần vận khí tốt! Tô Lạc âm thầm cầu nguyện.

Trong mắt Dao Trì tiên tử hiện lên một tia trào phúng: “Tô cô nương, đến lượt ngươi rồi.”

Khóe miệng Tô Lạc hàm chứa một nụ cười nhạt: “Không vội, Dao Trì tiên tử đã thu thập đủ rồi sao?” 

Lý Dao Dao cười như không cười: “Chờ ngươi cũng giao nộp tinh thạch lên, tự nhiên sẽ thấy kết quả. Ngươi nhanh lên đi, đừng ở đó mà câu giờ, nếu như chọc giận Dung Vân đại sư, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”

Lúc này cùng Dao Trì tiên tử nói đông nói tây chính là vì Tô Lạc muốn kéo dài thời gian.

Còn khoảng mười phút nữa mới đến giờ phun tinh thạch của thủy tinh Tử Ngư. 

Dao Trì tiên tử thấy Tô Lạc vẫn cố ý kéo dài thời gian, không khỏi cười lạnh: “Tô cô nương, không có tinh thạch màu tím chính là không có, ngươi có chờ cũng chờ không được. Ngươi còn muốn câu giờ đến khi nào?”

Tô Lạc không thèm quan tâm nàng ta, vẫn trưng ra bộ mặt chăm chú mờ ám làm gì đó, không thèm chọc tức Dao Trì tiên tử.

Trên mặt Tô Lạc cực kỳ bình tĩnh, nhưng thực ra trong lòng nàng đang rất nôn nóng. 

Tô Lạc trước nay lại không hề biết hóa ra thời gian lại chậm đến vậy. Chỉ mười phút nhưng lại dày vò nàng khó chịu không thôi.

Nhưng vào lúc này, Dung Vân đại sư liếc nhìnt Tô Lạc một cái, âm thanh lạnh lùng vang lên: “Thời gian...”

“Bang!” Dung Vân đại sư còn chưa nói xong, liền thấy một con rồng nhỏ bỗng nhiên nhảy lên người ông. 

Tiểu Thần Long đã được Tô Lạc dặn dò, nó liền chạy đến nhào vào lòng Dung Vân đại sư, cố gắng ra vẻ dễ thương.

Dung Vân đại sư vốn dĩ đối xử với nó không tệ, lúc này thấy nó chạy tới, ông cũng thích.

Tiểu Thần Long cũng không ngoan ngoãn ở yên trong lòng Dung Vân đại sư, nó nhảy nhót lung tung, vô cùng hoạt bát. 

Lúc nó nhảy đến chỗ này, lúc nó chạy đến chỗ kia. Bỗng nhiên, Tiểu Thần Long nhảy đến cái khay kia.

Mọi người đều biết, trên khay đang đựng một túi tinh thạch đầy màu sắc.

Móng vuốt của Tiểu Thần Long thật nhanh, cũng không biết nó lấy đâu ra lá gan lớn như vậy, một móng vuốt thò vào túi, lấy được đồ vật liền bỏ vào miệng nuốt! 

Tuy động tác của nó rất nhanh, nhưng trước mắt bao nhiêu người như vậy, ai nấy đều nhìn thấy rõ ràng!

Vì vậy, mọi người đều ngơ ngác.

Chuyện này, sao lại thế này? Túi gấm kia không phải là gì khác, chính là đồ vật mà Dao Trì tiên tử đã giao ra. 

Nỗi khiếp sợ của người khác sao có thể so với nỗi khiếp sợ của Dao Trì Lý gia?

Trong túi gấm chính là bảy viên tinh thạch, mỗi viên một màu. Tinh thạch màu khác thì không nói, nhưng tinh thạch màu tím cực kỳ khó tìm. Dù bọn họ là một trong mười thế lực mạnh nhất, nhưng cắn răng tìm mãi mới gom được vài viên.

Lý Nghiêu Tường đỏ mặt vì giận! 

Hắn theo bản năng muốn xông lên kiểm tra, nhưng chưa chờ hắn tiếp cận, hai người hầu bên cạnh Dung Vân đại sư đã xuất hiện cản đường Lý Nghiêu Tường.

Một người giọng lãnh đạm như gió: “Đứng lại.”

Một người giọng lạnh lùng khát máu: “Muốn chết?” 

Nhiệt huyết muốn xông kiểm tra của Lý Nghiêu Tường bỗng chốc giảm xuống con số không. Lúc này hắn mới ý thức được hắn thiếu chút nữa là mạo phạm đến Dung Vân đại sư.

Tuy rằng ý thức được điểm này, nhưng người kiêu ngạo như hắn chỉ thoáng hòa hoãn hơn một chút: “Dung Vân đại sư, thỉnh người kiểm tra xem Dao Trì Lý gia chúng ta bị mất những tinh thạch nào!”

Nếu là tinh thạch màu khác thì còn được, nếu là tinh thạch màu tím thì... Lý Nghiêu Tường nghĩ thôi cũng đã thấy đau đầu. 

Lúc này, khóe miệng của Tô Lạc có hơi run rẩy.

Nàng có chút câm lặng mà vỗ trán, ngẩng đầu nhìn trời.

Với năng lực tầm bảo của Tiểu Thần Long nhà nàng. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui