Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Lý Nghiêu Tường cười vỗ vai Lý Dao Dao.

“Thật sao?” Lý Dao Dao luôn cảm thấy thấp thỏm không yên.

“Chuyện này còn có thể là giả sao? Ngươi nghĩ mà xem, nếu đặt ngươi và nha đầu thối Tô Lạc đó ra, bất cứ ai cũng sẽ đều chọn ngươi thôi. Chỉ là không ai ngờ trong hai vòng đấu đó nha đầu thối đó lại may mắn nhu vậy, lại có thể đấu hòa với ngươi cả chặng, nói không chừng trong lòng đại sư cũng cảm thấy khó chịu.”

Lý Nghiêu Tường bật cười đắc ý.

Lý Ngạo Khung trong lòng khó chịu nhìn Lý Dao Dao.

Từ đầu tới giờ hắn luôn giữ thái độ trầm mặc, không nói câu nào.

Trước đó khi bị Bắc Thần Ảnh đẩy ra, để xảy ra chuyện mất mặt như vậy đã đập vỡ lòng tự tôn trong hắn.

Lý Dao Dao nhận ra sự khác thường của hắn, nhếch miệng cười nói: “Đại ca, muội đã giúp huynh trả được thù rồi, huynh vẫn chưa vui sao?”

“Đại ca đương nhiên là vui rồi.” Lý Ngạo Khung cười cười đáp lại.

“Đại ca, đợi sau khi muộn bái được Dung Vân đại sư làm sư phụ xong, có thể mời đại sư giúp điều chế thuốc, thiết nghĩ huynh sẽ nhanh chóng trờ lại đỉnh cao như trước.” Nhìn thấy Lý Ngạo Khung trầm lặng như vậy, Lý Dao Dao liền nói ngay vào chuyện chính.

“Dao Dao, muộn nói thật sao?” Ánh mắt trầm lặng của Lý Ngạo Khung chợt sáng lên.

Hắn thành ra thế này ban đầu cũng là do Dung Vân đại sư hủy hoại, lẽ nào ông ta lại có lòng tốt như vậy?

“Yên tâm đi, chỉ cần năm ngày sau muội sẽ trở thành đệ tử của đại sư, thì việc này không gì là không thể?” Lý Dao Dao vô cùng thành tâm đáp.

“Vậy đại ca đành trông cậy hết vào muội!” Nghe tới việc bản thân có thể trở lại như trước, sắc mặt hắn liền hồng hào trở lại thay cho cái vẻ u sầu ảo não trước đó.

Để ăn miếng ngọt trả miếng bùi, Lý Ngạo Khung liền đưa ra chủ ý.

“Tô Lạc tuy rằng đã chết, nhưng chúng ta vẫn chưa tận mắt nhìn thấy, điểm này vẫn còn điều nghi hoặc.”

Lý Dao Dao chột dạ: “Đại ca có chủ ý nào tốt sao?”

Khóe miệng Lý Ngạo Khung cong lên, cười bí hiểm đáp: “Mọi người còn nhớ Tô Tử An không, đoạn phục bút đã lâu như vậy rồi, chắc cũng đã tới lúc dùng tới.”

Tô Tử An à… Lý Dao Dao liền hiện lên tia cười lạnh.

Tô Lạc, ngươi dám đắc tội với Lý Dao Dao ta, ta muốn ngươi chết cũng không được yên thân! Đến chết cũng phải thân bại dang liệt!

Tô Phủ.

Màn đêm buông xuống, không khí tĩnh lặng tới đang sợ.

Lúc này trong thư phòng sắc mặt Tô Tử An càng đáng sợ hơn.

Từ sau khi nhận được tin Tô Lạc chết, vẻ mặt ông luôn trầm xuống, trầm tới mức có thể nhỏ ra cỏ giọt mực tàu.

Vốn dĩ nhìn ra tiềm năng vô song của Tô Lạc, ông ta vốn định đã sai rồi cho sai luôn, để nha đầu đó trở thành người thân của mình, để Tô Phủ có thể trở nên quang vinh.

Nhưng chưa kịp ngoi lên đã bị hạ xuống ngay tức khắc, trong trận cuối cùng nàng ta lại bị chết như vậy!

Nàng ta chết rồi thì không nói, nhưng lại khiến cho tất cả kỳ vọng của Tô Tử An cũng vì thế mà bị chôn vùi theo.

Đối diện với cảnh tượng này, Tô Tử An bất giác nghĩ tới khung cảnh thê lương trong phủ ngày trước.

Tô phu nhân bị hại nằm liệt giường, miệng không nói được, người cũng không cử động được, cứ nằm bất động như khúc gỗ.

Tô Tĩnh Vũ, con trai duy nhất của hắn thì lại cũng giống như phu nhân.

Còn có Vãn Nhi bị dã thú cắn xé.

Thanh Nhi sau khi bị đứt lìa tay chân tung tích ở đâu cũng không rõ, Khê Nhi một mình chạy ra khỏi phủ vẫn chưa quay lại...

Vốn dĩ khi nhìn thấy Tô Lạc, Tô Tử An vẫn còn có thể tự an ủi mình, việc này không liên quan gì tới Tô Lạc.

Nhưng bây giờ Tô Lạc chết rồi, trong lòng hắn lửa hận cháy bùng bùng, bèn đổ hết tội danh lên người Tô Lạc.

Trong bóng tối, một bóng người đột nhiên đi tới.

Con dao găm một lần nữa nhắm về phía trước bàn của Tô Tử An mà cắm vào!

Tô Tử An giật mình.

Sau khi mở ra đọc xong bức thư, ánh mắt của hắn quắc lên như con đại bàng chứa một tia cay độc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui