Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chưa chết! Ha ha ha! Tô Lạc vẫn chưa chết! Bắc Thần Ảnh lúc này thấy như mình được sống lại!

Hắn không kìm được nỗi xúc động này mà ôm ngay Tô Lạc vào lòng, hai tay hắn ôm chật tới mức như ép hết không khí trong phổi Tô Lạc ra ngoài.

Lực đạo tay hắn rất lớn, do bất ngờ bị hắn kéo lại, cho nên Tô Lạc không có sự đề phòng trước, cả khuôn mặt nàng va ngay vào ngực hắn.

“Đau.” Tô Lạc đau tới mức kêu lên.

Không hổ danh là người lớn lên cùng Nam Cung Lưu Vân, đến lực đạo ôm người cũng mạnh như nhau.

Trong thời đại trước, việc huynh đệ ôm nhau quả thực là bình thường, cho nên Tô Lạc hoàn toàn không có suy nghĩ gì khác, nàng chỉ cho rằng Bắc Thần Ảnh kích động nên mới làm như vậy.

“Sắp bị ngươi kẹp chết rồi, Bắc Thần Ảnh ngươi mau buông ta ra.” Tô Lạc ôm lấy mũi, nhanh chóng đẩy Bắc Thần Ảnh ra, sau đó nắn nắn lại mũi của mình.

Bắc Thần Ảnh lúc này mới phát hiện ra sự thô lỗ của mình, nhưng thấy Tô Lạc cũng không để bụng, hắn cũng coi như không có gì.

Hắn nhìn Tô Lạc khắp lượt, ánh mắt dò nhìn kỹ lưỡng thấy Tô Lạc không bị làm sao.

“Làm gì mà nhìn ta như vậy?” Đôi mắt đen lay láy của Tô Lạc nhìn Bắc Thần Ảnh.

Có nhầm không vậy? Đáy mắt hắn lại có vẻ ươn ướt?

“Biết là tẩu tử không xảy ra chuyện mà! Ta biết chắc là Lý Dao Dao kia bịa chuyện mà! Tẩu tử không sao là tốt rồi!” Bắc Thần Ảnh cắn môi, kích động tới mức cơ mặt cũng run lên, nhưng rồi hắn lập tức cười tươi, lộ ra chiếc răng nang đáng yêu, còn cả lúm đồng tiền nữa chứ.

“Lý Dao Dao có thể nhanh chóng ra ngoài rồi sao? Nàng ta bịa đặt chuyện gì?” Đôi mắt Tô Lạc khẽ híp lại, ánh mắt như đang suy đoán điều gì.

“Nàng ta nói ngươi chết rồi!” Bắc Thần Ảnh tức giận lấy tay đập vào vách tường, hừ lạnh một tiếng: “Người phụ nữ đó quả thật là độc ác quá mà! Tất cả mọi người bên ngoài đó đều bị lừa rồi, đến cả Dung Vân đại sư cũng tin lời nàng ta!”

“Cho nên ngươi mới chạy vào đây?” Tô Lạc không vui vẻ gì mà trừng mắt nhìn hắn: “Thật không biết giữ bình tĩnh.”

“Nếu như ngươi thật sự xảy ra chuyện, ta... ta làm sao mà ăn nói với Nam Cung Lưu Vân chứ? Khi hắn rời đi, còn trình trọng nhờ chúng ta chăm sóc ngươi!” Bắc Thần Ảnh nghểnh cổ lên, như muốn tìm lý do cho hành động của mình.

Tô Lạc cười cười, kéo hắn ngồi xuống bên cạnh: “Nhưng cũng phải nói, Lý Dao Dao đó cũng không nói dối, nàng ta quả thực cho rằng ta chết rồi.”

Bắc Thần Ảnh vừa nghe vậy, liền lập tức đứng dậy.

“Được rồi được rồi, ngươi đừng có kích động như vậy, không phải bây giờ ta đã không sao rồi thây?” Tô Lạc mỉm cười kéo hắn ngồi xuống.

Đối với đứa trẻ đáng yêu Bắc Thần Ảnh này, nàng luôn có cảm giác được chăm sóc đệ đệ của mình.

“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Ánh mắt hiện rõ sự quan tâm của Bắc Thần Ảnh như ngưng động trên người Tô Lạc, như sợ bỏ sót biểu cảm nào trên mặt nàng.

Tô Lạc nghĩ lột lát, rồi kể lại đầu đuôi câu chuyện, chỉ không nhắc tới chuyện không gian thiên linh thủy.

“Hì hì!” Khi Tô Lạc kể tới chuyện Lý Dao Dao bị thủ lĩnh kéo đi cởi sạch đồ, Bắc Thần Ảnh không nhịn được mà cười phát ra tiếng.

Hắn bị chọc cho cười lớn tiếng hơn: “Vui quá, quả thực là vui quá mà. Đúng rồi, có bị cởi sạch không?”

Biết ngay, cho dù là còn là con trai hay đã là đàn ông, không bao giờ bỏ qua chuyện này.

Tô Lạc tức giận buông tay: “Vân còn chiếc yếm mà. Lý Dao Dao cũng coi như đã chịu nhục, nhưng vào đúng thời khắc quan trọng cũng đã chạy thoát được.”

“Thật đáng tiếc.” Bắc Thần Ảnh không giấu được cái lắc đầu đáng tiếc: “Vậy sau đó thì sao? Tại sao nàng ta lại truyền tin là ngươi đã chết chứ?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui