Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Tô Lạc dựa vào bức tường, thấy hắn như thế, vội giữ tay hắn lại: “Trước đây ta không có bất kỳ bối cảnh và kế thừa gì, cũng không phải là một đường đi tới hôm nay sao? Bây giờ nói những điều này không có ý nghĩa, quan trọng nhất chính là làm thế nào để đi ra ngoài.”

Tô Lạc tay này lại tay kia chơi đùa viên linh thạch kỳ dị kia, vẻ mặt tuy tỏ ra nhẹ nhàng, nhưng thật ra trong lòng nàng cũng có chút lo lắng.

“Ngu ngốc!”

Bỗng nhiên, một âm thanh vang lên bên tai Tô Lạc.

Tô Lạc đột nhiên cả kinh, liền ngồi thẳng dậy, sau đó nhìn khắp nơi tìm kiếm.

Nhưng mà ngoài phòng đá này cùng nàng và Bắc Thần Ảnh, cũng không có thêm bất kỳ ai.

“Làm sao vậy?” Thấy Tô Lạc đột nhiên ngồi thẳng dậy, Bắc Thần Ảnh quan tâm hỏi.

“Chẳng lẽ ngươi không nghe thấy sao?” Vẻ mặt Tô Lạc đầy kinh ngạc, vì sao Bắc Thần Ảnh lại không có bất kỳ phản ứng nào?

“Nghe thấy cái gì?” Bắc Thần Ảnh kỳ quái mà nhìn Tô Lạc.

“Ngu ngốc, có người đang mắng chúng ta ngu ngốc.” Khuôn mặt Tô Lạc vô cùng nghiêm túc, trịnh trọng nói ra chuyện lạ mình vừa nghe thấy.

“Sao có thể? Ta hoàn toàn không nghe thấy gì cả.” Bắc Thần Ảnh nói hoàn toàn là sự thật.

“Không đúng à, rõ ràng có...” Tô Lạc nhíu mày, nghĩ hoài cũng không ra.

“Ngốc chết đi được!”

Một âm thanh lại xuất hiện bên tai Tô Lạc.

Tô Lạc trong giây lát nhìn về phía Bắc Thần Ảnh: “Lại có tiếng nói, ngươi có nghe thấy không?”

Bắc Thần Ảnh nhìn bộ dáng Tô Lạc khác người như vậy, hắn có chút khẩn trương: “Thật sự ta không nghe thấy gì.”

Vì thế hai người mở to mắt, trong phạm vi chín mét vuông này dò xét khắp nơi.

Nhưng nơi này trơ trụi, hoàn toàn không có gì.

Cuối cùng, sau một phen hai người tìm kiếm đều không có kết quả gì, ánh mắt hai người không hẹn mà cùng nhìn về viên linh thạch kỳ dị bị Tô Lạc ném trên mặt đất kia.

“Ngốc chết đi được! Còn không mau nhặt Tiểu gia lên!” Một đường âm thanh yêu kiều xuất hiện bên tai Tô Lạc.

Tô Lạc lập tức trợn tròn mắt...

Nàng giương mắt nhìn về phía Bắc Thần Ảnh, lại thấy hai mắt Bắc Thần Ảnh mù mịt, giống như hoàn toàn không nghe thấy gì.

Tô Lạc dừng lại một chút, sau đó khom lưng nhặt viên linh thạch kỳ dị màu đỏ rực lên.

Lại nói viên linh thạch kỳ dị đúng là đã cứu nàng mấy mạng rồi.

“Là ngươi sao?” Trong đầu Tô Lạc phát ra tia linh thức, ý đồ muốn cùng viên linh thạch kỳ dị nói chuyện.

Vừa rồi nghe âm thanh của nó như vậy, giống như một đứa nhóc con kiêu ngạo khoảng năm sáu tuổi.

“Hừ!”

Viên linh thạch đỏ rực truyền ra tiếng hừ lạnh đầy ngạo mạn.

Tô Lạc hoàn toàn có thể bổ não ra, một đứa trẻ khoanh tay trước ngực, kiêu ngạo giương cằm ngước mắt nhìn mình.

Tô Lạc có một loại dự cảm.

Nàng có thể ra khỏi phòng đá này hay không, là nhờ vào vật nhỏ này.

Vì thế, khóe miệng nàng kéo lên ý cười, chọc chọc cục đá kia: “Ngươi bị nhốt trong đá sao? Có muốn đi ra không?”

Bên trong nhóc con mang theo tia tức giận: “Dựa vào hành vi nông cạn của ngươi hiện tại, năm nào tháng nào mới có thể phóng thích ta ra chứ?”

“Ta có thể nhờ người khác.” Khóe miệng Tô Lạc nhẹ kéo lên, tính cách của vật nhỏ này thật là mạnh mẽ.

“Tìm người khác! Đều nhỏ máu nhận chủ rồi làm sao có thể tìm người khác!” Nhóc con càng nói càng hận, hận không thể lao tới bóp cổ Tô Lạc.

“A... Không phải là ta chỉ nhặt được ngươi thôi sao?” Tô Lạc buồn bực, nhóc con này càng ngày càng thêm hống hách.

“A cái gì mà a? Ai kêu ngươi nhặt ta? Ai kêu ngươi nhặt ta?” Bên trong phát ra âm thanh tức điên lên.

Trên trán Tô Lạc hiện ra ba vạch đen, nàng thử giải thích: “Lúc trước ở điện Tử Ngư, ai biết ngươi sẽ tự lăn ra, bị một chân ta giẫm lên cơ chứ.”

Nhắc đến chuyện này, nhóc con bên trong càng nổi giận đùng đùng.

“Ai kêu ngươi dẫm chứ! A! Lúc đó rõ ràng có một sự tồn tại vô cùng mạnh mẽ nên ta mới lăn ra, như thế nào bị ngươi dẫm rồi! A!”

Tô Lạc lập tức không biết nói gì, nhưng cũng có chút hiểu rõ: Cái người vốn đứng chỗ đó, chính là Nam Cung Lưu Vân...

Đứa trẻ này thật đau thương, vận khí không tốt lắm, lăn một cái liền lăn đến chân nàng...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui