Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Tô Lạc nhẹ giọng hỏi: “Vậy làm sao bây giờ?”

Nàng lại không phải cố ý à, ai kêu nó tự động lăn đến chân nàng? Lúc đó nàng nhặt nó cũng không cự tuyệt.

Nhóc con còn đang trong cơn tức giận: “Đều là lấy máu nhận chủ! Còn có thể làm gì bây giờ! Ngươi không thể tu luyện sớm một chút đột phá thành cấp mười sao?”

Tô Lạc khụ khụ hai tiếng: “Bình tĩnh, bình tĩnh.”

Có điều, nếu nói nhóc con này đi theo Nam Cung, dựa vào sức mạnh của Nam Cung, xác thực rất nhanh sẽ đột phá đến cấp mười, đi theo nàng sao... Cần phải đi theo nàng bỏ mạng nơi chân trời à...

“Bình tĩnh cái rắm! Nếu không phải một lần đổi chủ nhân sẽ hao tổn trăm năm tu luyện của ta! Tiểu gia ta... Hừ!” Nhóc con quay lưng mà hừ lạnh hai tiếng, tức giận mà xoay người qua chỗ khác.

Tô Lạc có thể nhìn thấy bộ dáng cục đá đỏ rực kia bóng đen nhỏ bé đang giương nanh múa vuốt, không khỏi bật cười.

Tô Lạc buông tay: “Mặc kệ tương lai thế nào, bây giờ ngươi chỉ có thể đi theo ta. Được rồi, nói nhiều cũng không được gì, mau nói cho chủ nhân ngươi là ta phải làm sao để đi ra khỏi nơi này.”

Phòng nhỏ này vuông vức, không có cửa chính cũng không có cửa sổ, vách tường lại cứng cỏi vô cùng, hoàn toàn không có cách nào đi ra ngoài.

“Ngốc chết đi!” Nhóc con ghét bỏ mà trừng mắt: “Dùng không gian hư vô bao bọc lấy tay, thử xem chẳng phải sẽ biết sao.”

Tính tình nhóc con này quả thật không tốt lắm, có điều Tô Lạc cũng hiểu vì sao nó lại có loại bực tức này.

Nàng theo chỉ điểm của nhóc con, tạo ra hư vô không gian nho nhỏ.

Hư vô không gian hình thành ở trước mặt nàng là một cái vòng sáng, người khác không nhìn thấy, chỉ có một mình Tô Lạc có thể nhìn thấy.

Tô Lạc đem hư vô không gian nho nhỏ bao bọc lấy cánh tay, sau đó đi chạm vào vách tường...

Sự việc kỳ lạ đã xảy ra...

Tô Lạc phát hiện, cánh tay được bao bọc bởi hư vô không gian thế nhưng có thể xuyên thấu vách tường kiên cố không gì phá nổi kia, trực tiếp duỗi tay ra tới bên ngoài!

Một bên Bắc Thần Ảnh nhìn thấy quả thật vô cùng choáng váng.

Vừa rồi thử qua tất cả các phương pháp đều không có tác dụng, bây giờ thế nhưng cả cánh tay đều xuyên qua tường rồi sao?

Hắn chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt...

“Thần kỳ không?” Tô Lạc cười hì hì đem tay lấy về, vỗ vai Bắc Thần Ảnh: “Yên tâm đi, tỷ sẽ mang ngươi đi ra ngoài.”

Bắc Thần Ảnh đẩy tay Tô Lạc xuống, kiêu ngạo mà liếc nàng một cái: “Ngươi là tỷ ai à? Tiểu nha đầu cũng muốn làm đại tỷ?”

“Vậy đổi lại ta đem ngươi làm đệ đệ à?” Tô Lạc cười nói.

Bắc Thần Ảnh ngừng cười lại, ngay sau đó lại cười tươi như ánh sáng mặt trời chói lọi khiến người khác lóa mắt: “Tiểu nha đầu chớ nói bậy.”

“Rồi, trước tiên ăn đồ ăn lót bụng trước đã.” Tô Lạc từ trong không gian lấy ra mấy cái bánh bao và một bình nước đưa cho hắn.

Từ sau lần trước bị nhốt không có đồ ăn, Tô Lạc đã đem rất nhiều đồ ăn để vào trong không gian của mình, rất nhiều, sợ bị nhịn đói như lần trước nữa.

“Ngươi!” Bắc Thần Ảnh khiếp sợ nhìn chằm chằm vào Tô Lạc, đôi mắt trợn trừng nhìn nàng.

Vừa rồi Tô Lạc có thể đưa tay xuyên qua bức tường, đã khiến đôi mắt của hắn bị kích thích mãnh liệt, bây giờ nàng cũng dùng tay biến ra đồ ăn sao?

“Quên nói với ngươi, ta là pháp sư không gian.” Tô Lạc đắc ý mà liếc hắn một cái.

“Ngươi nha đầu này, cái này là may mắn liên tục xuất hiện à, vận khí cái gì, a, đây là...” Bắc Thần bị thiên phú của nàng làm cho không nói được gì.

Đầu tiên là luyện dược sư hai hệ mộc hỏa, trên đời này rất ít pháp sư không gian! Nàng như thế nào lại đụng phải?

Chẳng lẽ, đúng như nàng nói, nàng quả thật đúng là nữ thần may mắn trời ban?

Sau khi ăn uống no say, hai người mỗi người ngồi một bên bắt đầu tu luyện.

Bắc Thần Ảnh là nguyên tố hệ phong và hệ hỏa, Tô Lạc đem viên linh thạch kia cho hắn mượn dùng.

Viên linh thạch này hấp thụ gần như một nửa nguyên tố hỏa trong hang Hỏa Diễm, đối với người tu luyện hệ hỏa có sự trợ giúp rất lớn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui