Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

“Vãn bối bái sư, cùng với tiền bối có quan hệ gì? Tiền bối là mau đi thôi, nếu không tí nữa muốn đi không được.” Lý Dao Dao cắn răng, giả vờ trấn định tự nhiên nói.

Nếu nghe mấy câu của Yên Hà tiên tử xong liền rời khỏi đây, sau này nàng còn có mặt mũi nào mà nhìn hậu thế? Người đời sẽ xem nàng là người thế nào?

Cho nên, Lý Dao Dao phải kiên quyết đưa ra cự tuyệt. Cho dù, khóe miệng Yên Hà tiên tử kia kéo ra nụ cười quỷ dị khiến trong lòng nàng vô cùng kinh sợ.

“Chậc chậc chậc, nhiều năm chưa rời núi, ngay cả ranh con này cũng muốn lên đầu khi dễ bổn tiên tử.” Yên Hà tiên tử châm chọc mà liếc Lý Dao Dao một cái, tầm mắt lại nhìn về Dung Vân đại sư.

“Năm đó việc ngươi đáp ứng, còn được tính không?” Yên Hà tiên tử không hề chớp mắt mà nhìn Dung Vân đại sư.

Trên điện Kim Loan, dưới bậc thang tất cả mọi người đều tò mò chú ý.

Bọn họ tuy không dám nghênh ngang nhìn chằm chằm vào Yên Hà tiên tử, nhưng cũng không nhìn vào ánh mắt Dung Vân đại sư sâu thẳm như nước hồ.

Nhưng mà bọn họ rũ mắt nhìn xuống đất trong đôi mắt lại ẩn chứa ngọn lửa bát quái cháy bừng bừng.

Dung Vân đại sư cùng Yên Hà tiên tử... Chẳng lẽ thật sự năm đó hai người có tư tình?

Dung Vân đại sư đồng ý Yên Hà tiên tử... Có chuyện này thật sao?

Nhưng bọn họ không thể thúc giục, cũng không dám phát ra âm thanh, chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi bát quái tự bùng nổ.

Một lúc lâu, mới truyền đến tiếng thở dài nhẹ của Dung Vân đại sư.

“Tiểu Yên, ngươi cần gì phải như thế?”

Một biệt danh nhỏ bé, lại khiến cả người Yên Hà tiên tử hơi chấn động, lại ngước mắt lên, đôi mắt lạnh lẽo như băng tuyết kia bỗng chốc có một tia hòa tan.

“Ta cứ muốn như vậy, ngươi định cư xử thế nào?” Nhìn khuôn mặt Dung Vân đại sư nhíu chặt hiện lên tia khó xử, trong mắt Yên Hà tiên tử xẹt qua tia khác thường.

Năm đó, khi nàng thổ lộ tình cảm với hắn, hắn cũng biểu tình như vậy...

Nàng quả thật hận chết thần sắc của hắn như vậy.

“Tiểu Yên, ngươi lại muốn thế nào?” Dung Vân đại sư thở dài một tiếng, khuôn mặt khó xử.

“Ngươi nói đi, câu nói kia còn tính hay không!”

Vốn Yên Hà tiên tử như người đứng ngoài cuộc, trước mặt người mình yêu, cũng chỉ là một người bình thường thôi.

Dung Vân đại sư trầm ngâm suy nghĩ, hiển nhiên khó có thể quyết đoán được, hắn suy tư một lúc lâu, mới hướng về Lý Dao Dao.

“Ngươi quyết tâm muốn bái sư?”

Lý Dao Dao không biết Dung Vân đại sư và Yên Hà tiên tử trong bình hồ lô rốt cuộc muốn bán loại dược gì, nàng không hiểu được hai người đang nói gì.

Nhưng chuyện bái sư, nàng vô cùng kiên định.

Vì để nàng được bái sư, Dao Trì nhà họ Lý đã phải trả giá biết bao nhiêu gian khổ?

Cho nên, Lý Dao Dao tiến lên một bước, khom mình nói: “Đúng, Lý Dao Dao ta đã quyết tâm, nhất định phải bái ngài làm sư.”

Đôi mắt Dung Vân đại sư hơi đọng lại: “Thật sự suy nghĩ kĩ rồi?”

Vốn thái độ Dung Vân đại sư thanh nhã lại hờ hững, bây giờ thái độ có chút khác thường hơi dông dài.

Đây không phải là việc theo tính cách của hắn sẽ làm.

Nhưng mà Lý Dao Dao tuy cảm giác hành sự của Dung Vân đại sư có chút khác thường, nhưng bị ý niệm bái sư cố chấp chiếm giữ lý trí, trịnh trọng gật đầu nói: “Đúng!”

“Vậy ngươi quỳ xuống đi.” Dung Vân đại sư chậm rãi thở dài, giống như có chút tiếc nuối.

Lý Dao Dao nghe vậy, trong lòng vô cùng vui vẻ.

Trải qua trăm ngàn cay đắng, Dung Vân đại sư rốt cuộc cũng chịu thu nhận nàng làm đồ đệ rồi.

Vì thế, vui đến mức muốn khóc Lý Dao Dao vội vàng quỳ hai đầu gối xuống đất, liên tiếp cúi đầu vái ba cái.

Nhưng mà, lúc nàng cúi đầu vái ba cái xong, bóng dáng Dung Vân đại sư cũng lui ra xa ba trượng.

Người đứng trước mặt chính là Yên Hà tiên tử khuôn mặt hung dữ đang cười!

“Ha ha ha, Lý Dao Dao, còn không mau bái sư.” Yên Hà tiên tử nhìn nàng cười lạnh, trong mắt mang vài phần gian ác.

Đột nhiên có sự thay đổi lớn như vậy, cả người Lý Dao Dao kinh sợ ngây người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui