Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Nghĩ đến đây, Dao Trì tiên tử lại ngước mắt nhìn Dung Vân đại sư.

Dung Vân đại sư lúc này cũng đang nhìn nàng, trong mắt còn toát lên tia tiếc nuối và thở dài.

Trong lòng Dao Trì tiên tử đang lắc đầu mãnh liệt.

Không, Dung Vân đại sư lúc trước nhất định sẽ không biết Yên Hà tiên tử sẽ đến, tất cả mọi chuyện đều là trùng hợp thôi!

Nhưng mà, bây giờ nàng phải làm sao đây?

Yên Hà tiên tử như hổ rình mồi, Dung Vân đại sư tuy tiếc nuối nhưng lại không ra tay...

Dao Trì tiên tử chực chờ muốn khóc nhìn Dung Vân đại sư, khẩn cầu nhìn hắn nói: “Sư phụ...”

Dung Vân đại sư lại chậm rãi lắc đầu, cuối cùng vỗ nhẹ vai nàng: “Đồ nhi ngoan, sau này ngươi chính là học trò của Tiểu Yên, hãy ngoan ngoãn đi theo nàng thôi.”

Dao Trì tiên tử nghe vậy, hai chân mềm mại cơ hồ ngã quỵ xuống.

Kết quả này không phải kết quả lúc đầu nàng muốn có!

Nàng muốn phản kháng, nhưng mà... Lý Nghiêu Tường lại dùng ánh mắt cảnh báo nàng, cảnh báo nàng không cần làm hành động thiếu suy nghĩ.

Kết cục nếu trở thành kẻ địch với Dung Vân đại sư và Yên Hà tiên tử, trả giá đắt như vậy, cho dù Dao Trì nhà họ Lý, cũng là không thể nào đối phó được.

Tại sao lại như vậy... Sự tình cuối cùng sao có thể chuyển biến thành bộ dạng như thế này? Trong lòng Lý Dao Dao không ngừng gào thét, một luồng khí tức giận cơ hồ muốn phá tan lồng ngực nàng.

Một tay Yên Hà tiên tử kéo Lý Dao Dao, khóe miệng kéo lên nụ cười lạnh lẽo, quát lớn tiếng: “Đi!”

Lúc nàng hết sức rời đi, ánh mắt nhìn lần cuối về phía Dung Vân đại sư, đột nhiên đáy mắt hiện lên tia kinh ngạc.

Bộ dáng Dung Vân lúc này...

Lý Dao Dao không phải đồ đệ ngay từ đầu hắn đã nhìn trúng sao? Đệ tử yêu quý bị đoạt đi, hắn tuy rằng tiếc nuối, nhưng lại không có bất kỳ phản kháng nào.

Đây là không thoải mái à...

Nhưng vào lúc này, từ ngoài điện Kim Loan một bóng dáng đang bước chậm chạp nhẹ nhàng đi tới.

Lại nói Tô Lạc và Bắc Thần Ảnh bị nhốt trong căn phòng nhỏ.

Trải qua năm ngày nỗ lực.

À, không, đối với Tô Lạc mà nói, trải qua năm mươi ngày nỗ lực.

Tô Lạc cuối cùng hăng hái làm cho xong, đem 1024 sợi dây bạc song song dung hợp, biến thành 514 sợi dây.

Cùng lúc đó, vốn chỉ có một hư vô không gian kích cỡ như quả dưa hấu, bây giờ ước lượng đã đủ cho hai người chui qua.

Tô Lạc kéo Bắc Thần Ảnh cùng nhau tiến vào hư vô không gian.

Mà hư vô không gian này, thế nhưng vừa vặn bao trùm hai người bọn họ.

“Đi! Chúng ta trở về!” Tô Lạc ngẩng đầu lên, một đôi mắt đẹp rất linh động, lóe sáng như ánh sao trên bầu trời.

Khóe miệng Bắc Thần Ảnh kéo ra nụ cười nhạt.

Thật không thể nào nghĩ tới, sự việc thần kỳ như vậy lại có thể xuất hiện trên người Tô Lạc.

Là pháp sư không gian thì thôi, nàng lại có thể ở không gian bên ngoài tu luyện ra một cái hư vô không gian như thế này.

Ánh mắt Bắc Thần Ảnh thâm thúy nhìn Tô Lạc, đáy mắt có chút phức tạp.

Tô Lạc lại không có nghĩ nhiều như vậy, kỳ tích này đối với người khác không thể nói không có ý nghĩa gì, nhưng đối với nàng mà nói, quả thật là chuyện bình thường, nàng đều đã quen rồi.

“Tới, cầm chặt lấy, nhất định không được buông tay.” Tô Lạc tỏ ý vì Bắc Thần Ảnh có chút không dám đứng gần người nàng.

“Ừ!” Bắc Thần Ảnh duỗi tay ôm eo thon của Tô Lạc, trong một lúc, hắn luôn luôn là người cười đùa trên mặt thế nhưng bây giờ cả khuôn mặt đều đỏ ửng.

Nếu bị bọn Lam Tuyển biết, chẳng phải là sẽ cười chết sao? Hắn đường đường là Bắc Thần thiếu gia, thế nhưng lại vì tiếp xúc thân thể liền đỏ mặt lên?

Bắc Thần Ảnh nghiêm mặt, đứng thẳng người nghiêm trang, nhưng mà do cơ thể cao lớn của hắn chiếm ưu thế, hắn sẽ không tự giác mà khóe mắt luôn nhìn trên người Tô Lạc.

Tô Lạc hoàn toàn xem hắn là huynh đệ tốt, cho nên cũng không có nghĩ đến chuyện nào khác.

Nàng còn sợ Bắc Thần Ảnh ôm không đủ chặt, rất sợ nửa đường sẽ bị ép trong bức tường.

Cho nên nàng đổi tay cường thế ôm lấy vòng eo gầy nhưng rắn chắc của Bắc Thần Ảnh: “Chuẩn bị xong chưa?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui