Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Yên Hà tiên tử vừa nói ra lời này, lập tức ném hy vọng của Lý Dao Dao xuống vực thẳm.

Lý Dao Dao như sắp khóc mà nhìn Dung Vân đại sư: “Sư phụ…”

Đại sư không phải rất thiên vị nàng sao? Đại sư không phải coi trọng nàng nhất sao?

Rõ ràng chỉ cần hắn nói một câu, thì mình đã có thể không phải đi theo ma nữ ác độc kia, nhưng kết cục lại…

“Đi thôi!”Yên Hà tiên tử lạnh lùng nói một câu, kéo theo Lý Dao Dao mà rời đi.

Tại thời khắc cuối cùng, không biết Lý Dao Dao lấy sức lực từ đâu, nàng một mực tránh né bàn tay của Yên Hà tiên tử, tức giận nói: “Ta không đi! Ta sẽ không đi theo ngươi đâu!”

Nhưng Yên Hà tiên tử là cường giả có thể sáng ngang với Dung Vân đại sư, nên dù Lý Dao Dao nói không muốn đi thì sao có thể thể không đi?

Yên Hà tiên tử lại cố bắt lấy Lý Dao Dao, nhưng Lý Dao Dao dùng hết sức mà tránh né bà ta.

Ngay tại thời điểm mấu chốt…

Chiếc mạng che mặt của Lý Dao Dao đột nhiên rớt xuống.

“A!”

Trong điện Kim Loan, không biết ai là người đầu tiên hét lên, âm vực rất chói tai.

Sau đó, tầm mắt mọi người đều đổ dồn về phía Lý Dao Dao.

Lúc này, Lý Dao Dao mới ý thức được mạng che mặt của mình bị rơi mất, nàng khẩn trương che đi khuôn mặt mình.

Nhưng nàng đã bị Tiểu Thần Long cào ngang dọc khắp mặt, mà những viết thương kia rất nhiều, rất rõ, nên chỉ cần nhìn thoáng qua một lần là không thể nào quên được.

“Không, không, không!” Lý Dao Dao vội vàng che giấu gương mặt gần như đã hỏng của mình.

Tất cả mọi người đều ngây ngốc mà nhìn Lý Dao Dao, trong số những ánh mắt kia, vừa có đồng cảm, vừa có thương hại, còn có cả tiếc nuối…

Bị những loại ánh mắt như vậy dồn lên người, sao Dao Trì tiên tử có thể chịu nổi?

Nàng xoay người chạy ra ngoài.

Nhưng Yên Hà tiên tử lại phất tay áo lên, một dải lụa màu xanh biếc phóng ra, trực tiếp quấn lấy chiếc eo nhỏ của nàng.

Dao Trì tiên tử quay vài vòng trong không trung, rồi khi nàng rơi xuống, thì cả người nàng đã bị dải lụa kia quấn chặt, chỉ chừa lại mỗi khuôn mặt đầy sẹo ngang dọc.

“Thả ta ra! Thả ta ra! Mau thả ta ra!” Lý Dao Dao vội vã tới mức nước mắt chảy ròng ròng.

Để dung mạo như vậy lộ ra trước mắt mọi người rồi, thì sau này nàng làm sao còn mặt mũi để gặp ai nữa chứ?

“Thật đáng tiếc quá… khuôn mặt nàng vốn xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành, nhưng hiện tại lại… Chậc!”

“Lúc trước Lý Dao Dao là tiên tử thanh nhã thoát tục, còn bây giờ chắc phải gọi nàng là tiên tử mặt sẹo.”

“Vết thương sâu đến như vậy, không biết còn có thể chữa lành hay không nữa?”

“Có Dung Vân đại sư ở đây, ngươi còn sợ trị không được vết thương đó sao?”

Trong lúc nhất thời, mọi người bàn tán ngày càng sôi nổi, nhưng ánh mắt họ đều nhìn chằm chằm Dao Trì tiên tử, dường như sợ bỏ qua cơ hội này, thì sau này họ sẽ không được nhìn nữa.

Lý Nghiêu Tường nhìn thấy Lý Dao Dao bị người khác bắt nạt như vậy, lửa giận bốc lên trong mắt, ngón tay chỉ thẳng vào mặt đối phương: “Yên Hà tiên tử, ngươi đừng có quá đáng! Đừng quên rằng, tên ngươi vẫn còn trên danh sách truy nã đấy!”

Trên đôi môi đỏ rực của Yên Hà tiên tử xuất hiện một nụ cười lạnh: “Có tên ta trên danh sách truy nã thì sao nào? Ngươi có thể làm gì được ta hả?”

Nàng phất tay áo, dáng vẻ khi bước đi như người mẫu, cộng thêm khí phách cao quý mười phần.

Cổ họng Lý Nghiêu Tường lập tức như bị mắc nghẹn, chửi cũng không được, mà không chửi cũng không được.

Hiện tại, trong đoàn người của Dao Trì Cung đang ở đế đô thì hắn mạnh nhất, nhưng mà hắn chắc chắn không đánh lại Yên Hà tiên tử.

Yên Hà tiên tử quay đầu nhìn Lý Dao Dao, nhíu mày hừ lạnh: “Lại khóc, còn khóc tiếp thì chỉ khiến mặt ngươi bung bét thêm thôi.”

Dung Vân đại sư không nỡ ngồi nhìn mãi như vậy, ông ta lấy ra một lọ thuốc mỡ từ trong ống tay áo to rộng của mình, tùy ý ném cho Yên Hà tiên tử: “Nàng đã là đệ tử của ngươi rồi, sau này ngươi nên đối xử tốt với nàng một chút.”

Trong lọ thuốc mà Dung Vân đại sư vừa ném là thuốc chuyên chữa sẹo.

Lý Dao Dao nhìn thấy Dung Vân đại sư ném ra lọ thuốc đó, đáy mắt lóe lên một tia hy vọng mãnh liệt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui