Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Tử Nhiên khiếp sợ mà nhìn Tô Lạc, nàng lại khó hiểu mà nhìn hắn.

“Quả nhiên người quá so đo sẽ chết vì tức.” Tử Nhiên xua xua tay, quăng cảm giác ghen tị còn chưa kịp xuất hiện ra khỏi đầu.

Nếu Tô Lạc đã không cần học bài này, vậy thì hắn cứ trực tiếp nhảy qua bài tiếp theo thôi.

Bài học lý thuyết tiếp theo là cô đọng và khống chế nguyên tố hệ hỏa.

Nhưng khi Tô Lạc cô đọng ra ngọn lửa mà nàng vẫn dùng để luyện dược, thì Tử Nhiên lại kinh hãi đến mức suýt lăn ra ngất.

Khi luyện chế đan dược, nếu cấp bậc của nguyên tố hỏa càng cao, thì tự nhiên sẽ luyện chế ra đan dược càng tốt.

Nhưng ngọn lửa chuyên dụng để luyện dược của Tô Lạc là lấy từ Tiểu Thần Long, chân hỏa đã đạt tới tam vị.

Vừa thấy chân hỏa tam vị xuất hiện, Tử Nhiên trực tiếp bị dọa đến thất kinh!

“Tiểu sư muội, ngọn lửa của muội…”

Ngọn lửa tinh khiết và nồng cháy như vậy, ngày cả hắn đã là luyện dược sư cao cấp, cũng chưa từng cô đọng được.

“Ngọn lửa này có vấn đề gì sao?” Tô Lạc hoàn toàn mờ mịt.

Không phải hắn nói cấp bậc ngọn lửa càng cao thì càng tốt sao? Ngọn lửa của Tiểu Thần Long chưa từng bị phá hỏng bao giờ.

“Muội chờ ở đây!” Tử Nhiên kích động mà xua tay, sau đó lập tức chạy ra khỏi phòng luyện dược.

Nhìn thấy Tử Nhiên vốn bình tĩnh, điềm đạm biến thành bộ dạng vừa chạy vừa run rẩy, khóe miệng Tô Lạc hơi hơi cong lên, vẽ thành một nụ cười.

Lần này, Tử Nhiên quay lại còn nhanh hơn lần trước.

Trên trán hắn đã đầy mồ hôi, vẻ mặt có chút phức tạp.

Đôi mắt trắng đen rõ ràng của Tô Lạc vô tội mà nhìn hắn.

Tử Nhiên lau mồ hôi trên trán, cố gắng bình tĩnh lại, hắng giọng một tiếng rồi nói: “Được rồi, bài học cô đọng nguyên tố hệ hỏa cũng không cần học nữa.”

“Vâng.” Tô Lạc ngoan ngoãn nghe lời mà gật gật đầu.

Nhìn bộ dáng của Tô Lạc, Tử Nhiên có vẻ nhìn không được nên đến gần, xoa xoa đầu nàng.

Luyện dược sư sơ cấp đó! Nàng chẳng qua chỉ là một luyện dược sư sơ cấp bé nhỏ thôi!

Nhưng mà, những thứ khiến luyện dược sư cao cấp phải chật vật cả đời để học thành, thì nàng lại hoàn toàn không cần tốn công sức học. Đây là mẹ nó tiết tấu gì vậy?

Cho dù Tử Nhiên là một hài tử ôn nhuận như ngọc, điềm đạm văn nhã, nhưng gặp phải yêu nghiệt như Tô Lạc, cũng không nhịn nổi mà muốn chửi thề.

“Nếu hoạt tính thảo dược và ngưng tụ ngọn lửa đều không cần học nữa, vậy thì…” Tử Nhiên hít thật sâu một hơi, rồi đưa ra quyết định: “Vậy thì bây giờ đi lựa chọn dược đỉnh đi.”

“Dược đỉnh hả?” Vẻ mặt Tô Lạc có chút do dự, ánh mắt cứ dao động không ngừng.

Nếu nàng nói với Tử Nhiên sự thật, thì không biết hắn có kinh ngạc đến phát điên không nữa?

Rốt cuộc thì, hôm nay, hắn đã giật mình rất nhiều lần rồi.

Tử Nhiên không biết suy nghĩ trong lòng Tô Lạc. Hắn cho rằng nàng không hiểu nên cười ha hả: “Trong dược kho của sư phụ có mấy cái dược đỉnh, chúng ta đến đó chọn một cái thôi mà.”

Mấy cái dược đỉnh kia của sư phụ đều là hàng cực tốt, hắn đã luôn muốn có một cái, nhưng bao năm qua, sư phụ chưa từng tỏ ý sẽ cho hắn.

Vừa rồi, hắn đi bẩm báo chuyện ngọn lửa của tiểu sư muội, thì sư phụ lập tức bảo hắn đưa tiểu sư muội đến đó, thích cái nào thì chọn cái đó.

“Đi thôi.” Tử Nhiên vừa cười vừa thúc giục nàng.

Tô Lạc đang muốn đi, trong đầu nàng lại vang lên một thanh âm lãnh ngạo: “Ngươi không muốn dùng Tử Hỏa dược đỉnh sao?”

Giọng nói vừa ngạo kiều vừa mềm mại như con nít này rất quen thuộc đối với Tô Lạc.

Chỉ là Tô Lạc không hiểu, Tử Hỏa dược đỉnh và mấy cái dược đỉnh mà sư phụ cho nàng chọn có gì khác nhau.

Nhưng mà, tiểu hài tử táo bạo kia nói chuyện hoàn toàn không có chút lễ phép nào hết: “Ngu ngốc! Tử Hỏa dược đỉnh có lưu lại hình ảnh và ký ức luyện dược của Tử Hỏa lão nhân! Ngươi dùng nó luyện dược thì làm ít được nhiều.”

Thấy Tô Lạc vẫn chưa dao động, tiểu hài tử hừ lạnh một tiếng: “Tử Hỏa dược đỉnh và dược đỉnh mà sư phụ ngươi dùng hiện tại không khác nhau bao nhiêu. Ngươi còn muốn tìm một cái dược đỉnh tốt hơn nữa, vậy để ta tặng ngươi ba chữ. Không! Thể! Nào!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui