Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Thân ảnh hắn vừa khuất bóng, Tô Lạc cười khổ mà xoa xoa cằm.

Biểu hiện hôm nay của nàng có phải đã khiến người khác kinh hãi quá rồi không?

Cho nên Tử Nhiên vốn luôn luôn ôn nhuận, bình tĩnh, lại biến thành bộ dáng tiểu hài tử ngốc nghếch kích động.

Dung Vân đại sư mặc một bộ y phục màu trắng, vạt áo đẹp đẽ quý giá mềm mại tạo thành một vòng cung uốn lượn, tầng tầng lớp lớp phủ trên chiếc ghế gỗ tử đàn.

Ông ta ngồi ngay ngắn dưới giàn hoa tử đằng, tự mình chơi cờ.

Bên cạnh ông ta là ấm trà đang sôi sùng sục trên lò lửa nhỏ bằng đất sét.

Sau khi nghe Tử Nhiên vừa run vừa bẩm báo lại.

Dung Vân đại sư tùy ý thả một quân cờ, mặt mày không chút thay đổi, chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Ta biết rồi, lui xuống đi.”

Sư phụ sao lại không hề kinh ngạc?

Nhưng mà hắn ở bên cạnh Dung Vân đại sư đã nhiều năm, cũng hiểu tính tình ông ta luôn lạnh lùng, cho nên Tử Nhiên chỉ im lặng mà lui xuống.

Sau khi Tử Nhiên rời đi, Dung Vân đại sư ném quan cờ trong tay đi, nằm ngửa ra ghế.

Ngón tay trắng nõn tính tế gõ gõ lên tay vịn, trên mặt Dung Vân đại sư hiện lên một nụ cười tươi ôn nhuận như ngọc, lại lộng lẫy say lòng người như hoa đào tháng tư.

“Nha đầu này…” Dung Vân đại sư cười khổ thở dài, lắc lắc đầu.

Tử Nhiên quay trở lại phòng luyện dược.

“Sư phụ nói thế nào ạ?” Tô Lạc chớp chớp mắt.

Tử Nhiên xua xua tay: “Dược đỉnh của Tử Hỏa lão nhân, thì cũng chỉ có Tử Kim dược đỉnh của sư phụ có thể so sánh được, những cái khác sao mà so nổi? Sư phụ đương nhiên là để muội dùng Tử Hỏa dược đỉnh rồi.”

Thật đúng là khiến người khác vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị mà.

Cái gì tiểu sư muội cũng đã có đầy đủ hết, chỉ còn chờ đến lúc nàng luyện dược thuần thục nữa, là có thể tự động thăng cấp.

Suốt một tháng tiếp theo, Tử Nhiên ở bên cạnh Tô Lạc, chỉ dạy nàng từng chút, từng chút một thật kĩ.

Có đôi lúc, Tử Nhiên nhìn thủ pháp luyện dược thô thiển của Tô Lạc, mà chỉ hận không thể lập tức băm vằm hai tay nàng.

Trái ngược với những tố chất thiên phú kia, thủ pháp luyện dược của nàng lại quá thô, còn không bằng với luyện dược sư sơ cấp.

“Ta vốn chỉ tự mình học thôi.” Tô Lạc bào chữa.

Tử Nhiên không hề nể mặt: “May mắn cho muội. Lúc trước, thi đấu không có phần thực hành luyện dược, bằng không, với thủ pháp thô thiển của muội, chẳng phải đã bị người khác cười chết sao?”

Tuy rằng, Tử Nhiên nói như vậy, nhưng hắn vẫn kiên nhẫn chỉnh sửa từng chút một những sai lầm của Tô Lạc.

Đúng là thủ pháp hoang dã và thủ pháp chính thống khác nhau rất nhiều.

Lúc trước, Tô Lạc vô cùng may mắn mới thắng được Lý Dao Dao. Nếu không, chỉ dựa vào tự bản thân để mày mò, thì không biết tới khi nào nàng mới tiến bộ?

Hèn gì nàng làm thế nào cũng không thể tiến cấp.

Có Tử Nhiên cẩn thận chỉ dạy, mà nàng phải mất một tháng rưỡi mới khó khăn lắm vượt qua được.

Rốt cuộc, vào một đêm nọ, Tô Lạc đã thành công thăng lên luyện dược sư trung cấp.

Luyện dược sư trung cấp như Tô Lạc không hề giống những người khác.

Bởi vì mặc dù nàng là trung cấp, nhưng đã có thể luyện chế ra đan dược cao cấp.

Về điểm này, Tử Nhiên hâm mộ đến nỗi tròng mắt như muốn rớt ra ngoài.

Bởi vì dựa theo tiêu chuẩn của luyện dược sư cao cấp như hắn, thì hắn phải luyện chế được Linh Nguyên đan. Nhưng nàng mới là luyện dược sư trung cấp, nhưng nàng đã luyện ra được Linh Nguyên đan, công dụng còn tốt hơn của hắn một chút.

“Tiểu sư muội, ta đã không còn gì để dạy muội nữa. Muội đi tìm sư phụ học đi.” Tử Nhiên dở khóc dở cười mà sờ sờ mũi.

Ai có thể tin năng lực học tập của nha đầu này lại mạnh mẽ như vậy?

Không bàn tới những điều kiện luyện dược được trời ưu ái ban cho, nàng còn chỉ cần nhìn một lần là nhớ mãi, lại còn chăm chỉ không ngừng. Mới chỉ qua một tháng, mà hắn cảm giác toàn bộ kiến thức hắn học suốt vài thập niên đã bị nàng đào hết rồi.

Thật ra, Tử Nhiên không biết rằng, trong không gian của Tô Lạc, thời gian vốn chạy nhanh hơn bình thường gấp mười lần.

“Từ giờ, ta phải đi theo sư phụ sao…” Tô Lạc không khỏi thở dài một hơi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui