Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Tốt, thực tốt, vô cùng tốt!

Bỏ qua thời cơ này rồi mình sẽ không còn cơ hội nữa!

Tô Lạc vô cùng vui mừng, nàng ôm Tiểu Manh long ra, một cái tay khác mò vào trong áo, muốn lấy hộp ngọc kia ra.

Thiên linh thủy mà nàng trộm từ trong Tô gia ra và cỏ không gian mà Nam Cung Lưu Vân đưa cho nàng đều cất trong cái hộp này.

Bởi vì hộp ngọc có thể giữ tươi, nên dù đã bỏ cỏ không gian vào mấy chục năm nhưng khi lấy ra vẫn còn tươi mới như vừa mới hái.

Nhưng mà vào ngay lúc này, đáy mắt Tô Lạc hiện lên một tia kinh ngạc!

Hộp ngọc đâu? Hộp ngọc của nàng đâu? Tô Lạc lập tức khó hiểu.

Nàng nhớ rất rõ ràng, khi nàng còn đang ngồi ngốc một mình trong phòng gỗ, nàng còn lấy hộp ngọc ra xem một lần, sao bây giờ lại không thấy tăm hơi đâu?

Chẳng lẽ là khi nàng rơi xuống cổ thụ đã bị rơi mất?

Không đâu, rõ ràng khi nàng nhét Tiểu Manh Long vào trong ngực thì hộp ngọc vẫn còn đang ở bên trong mà, nhưng tại sao nó lại đột nhiên biến mất rồi?

Chẳng lẽ rớt trên vách núi? Tô Lạc cúi đầu tìm kiếm khắp nơi, tìm đến mức quỳ rạp trên mặt đất đào bùn, lại vẫn không thấy bóng dáng hộp ngọc đâu!

Này thật đúng là… Nhặt hạt mè ném dưa hấu!

Tô Lạc quả thực khóc không ra nước mắt.

Rõ ràng Long Huyết đang ở trước mắt mình, thế nhưng thiên linh thủy và cỏ không gian lại biến mất, còn có chuyện gì không xong bằng cái này sao?

Nhưng ngay lúc Tô Lạc còn đang buồn bực tới quay vòng vòng thì Tiểu Manh Long vẫn luôn ngưỡng khuôn mặt nhỏ nhắn, hai mắt mê mang ngơ ngác mà nhìn Tô Lạc đã đưa hai cái móng vuốt nhỏ nhắn lên kéo ống quần Tô Lạc. Một đôi chân ngắn nhỏ nhắn không ngừng đi vòng vòng theo Tô Lạc, hơn nữa trong miệng nó hình như đang nhai cái gì đó…

Tô Lạc chợt nghĩ đến một chuyện, nàng bỗng nhiên nhớ tới lúc Tiểu Manh long ăn vỏ trứng.

Sẽ không xui xẻo như vậy chứ?

Trong lòng Tô Lạc có loại dự cảm không tốt chút nào, nàng xách Tiểu Manh Long lên, mở miệng nhỏ của nó ra.

Sau khi thấy rõ ràng, trên trán Tô Lạc nổi đầy gân xanh, trong nháy mắt, nàng ngay cả việc bóp chết Tiểu Manh Long đều nghĩ tới.

Nàng nhìn thấy gì? Nàng thấy trong miệng Tiểu Manh Long có mảnh vỡ còn sót lại của hộp ngọc!

Nàng tuyệt đối sẽ không nhìn lầm loại ngọc chất đó!

Bé con này! Nó, nó thế nhưng nuốt cả cái hộp ngọc vào bụng!

Tô Lạc rất muốn đánh mông nó ngay lập tức!

Tự mình tức giận một hồi lâu, Tô Lạc lúc này mới buồn bực mà trừng mắt nhìn Tiểu Manh Long, muốn dùng ánh mắt giết chết nó.

Nhưng mà Tiểu Manh Long lại hoàn toàn không biết, đầu lắc qua lắc lại, còn buồn ngủ ngáp, khóe miệng còn phun ra bong bóng màu xanh.

Tô Lạc thật là tức giận, nàng vèo một cái lấy ra con dao, chỉ vào người Tiểu Manh Long khoa tay múa chân, hung tợn nói: “Thiên linh thảo và cỏ không gian chỉ vừa mới nuốt vào thôi, còn chưa tiêu hóa đúng không?”

Tiểu Manh Long mê mang mở mắt, còn chưa tỉnh ngủ, chỉ thấy nó đưa cái miệng nhỏ ra, sau đó…

Một tiếng rộp vang lên.

Tô Lạc lại lần nữa kinh ngạc.

Nàng nhìn chằm chằm con dao phòng thân kia của nàng, lại lần nữa muốn phát điên!

Đờ mờ! Nam Cung Lưu Vân nói con dao này làm bằng tinh sắt thượng phẩm, lưỡi dao bén nhọn vô cùng, sắc bén dị thường, thế nhưng, thế nhưng bị bé con này xem như cơm trưa mà cắn một cái!

Tiểu Manh Long giờ phút này lại ăn thật ngon, giống như ăn bánh quy, giòn giòn thơm ngọt.

Tô Lạc lại muốn vỗ trán.

Nàng cảm thấy nếu mình còn ở cùng Tiểu Manh Long, hoặc là nàng sẽ bị Tiểu Manh Long bức điên, hoặc là Tiểu Manh Long sẽ bị nàng đánh chết, chỉ có hai con đường có thể đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui