Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Vị cao thủ cao tô cường tráng kia lạnh lùng nhìn Tô Lạc và Tử Nghiên.

Tô Lạc định động thủ, nhưng lại phát hiện người nhà Lạc gia quay đầu lại... Tô Lạc giơ tay lên, đám người đó lại vẫy lại, hơn nữa còn tươi cười hớn hở, như đang chào lại.

Tử Nghiên: “...” 

Hai anh em Lạc Hạo Thần và Lạc Điệp Y đi vào phía trong động, hai người bọn họ tỏ ra hiếu kỳ trước lời nói của Tô Lạc.

Đúng lúc đó, Lạc Hạo Thần liền dừng lại lắng nghe, phát hiện không có âm thanh gì.

Lạc Điệp Y lạnh lùng cười một tiếng: “Kim Cương Vượn Vương to lớn như vậy, nếu như đang ngủ, nhất định sẽ ngáy, trong sách cũng có viết như vậy, nhưng, bây giờ lại chẳng thấy bất cứ âm thanh nào cả, cho nên, chứng tỏ Tô Lạc nói dối, nàng ta đang định đùa giỡn với chúng ta! Ca, đi, chúng ta phải nhanh lấy lại cây tương tư biến dị đó!” 

Lạc Hạo Thần tuy rằng cũng không nghe thấy tiếng động gì của Kim Cương Vượn Vương, nhưng hắn là người thận trọng, lúc này, trong lòng hắn lại cảm thấy có chút gì đó không đúng.

“Ca ca...” Lạc Điệp Y định quay lại.

Lạc Hạo Thần nói: “Nếu như đã tới, thì phải đi tới cùng, nếu không ngươi làm sao ăn nói với Tô Lạc?” 

“Cũng đúng, vậy thì đi tới cuối cùng, đằng nào cũng chỉ còn cách có mấy bước nữa.” Lạc Điệp Y vui vẻ cười.

Còn lúc này, Tô Lạc cũng đang cố gắng dỏng tai nghe ngóng.

Không có âm thanh gì? Tiếng thở của Kim Cương Vượn Vương không còn nữa? Điều này chứng minh điều gì chứ? Cho thấy nó đã tỉnh dậy! 

Trong lòng Tô Lạc chợt giật thót.

Lúc này, Tô Lạc chỉ cảm thấy lông tay lông chân dựng đứng, linh hồn cũng như tiêu tán vài phần.

Vậy mà Lạc Điệp Y ngu ngốc đó vẫn còn lảm nhảm nói gia kể khổ đủ điều, còn đám người ngu ngốc dưới tay Lạc Hạo Thần này lại ngăn chặn nàng và Tử Nghiên. 

Đúng lúc này, trong động đột nhiên vang lên một tiếng uy hiếp lớn.

“A...đây là cái gì?” Lạc Điệp Y nấp sau lưng Lạc Hạo Thần đột nhiên hét lớn.

“Đây là... Kim Cương Vượn Vương?” Giọng của Lạc Hạo Thần cũng bắt đầu run. 

Trời ạ... xuất hiện trước mặt bọn họ lại đúng là Kim Cương Vượn Vương... Tô Lạc quả thật không có lừa bọn họ!

Thân hình to lớn của Kim Cương Vượn Vương đứng sừng sững trong động, toàn thân phủ đầy vẩy giáp, từng miếng vẩy kim cương sáng lấp lánh, tỏa ra hơi thở mạnh mẽ.

Hai mắt ánh bạc, lạnh lùng vô tình nhìn về đám người ngu ngốc khiến nó tỉnh giấc. 

Bốn bề tĩnh lặng.

Hai chân Lạc Điệp Y mềm nhũn ra, gần như không đứng vững nữa, toàn thân đơ cứng ngả vào người Lạc Hạo Thần.

Lạc Hạo Thần cũng không biết chạy đằng nào, hắn chỉ thấy đầu mình trống rỗng. 

Vốn dĩ, nếu như chỉ là một con Kim Cương Vượn đơn thuần thì còn có thể đối phó lại được, nhưng đây lại là Kim Cương Vượn Vương, hơn nữa còn là loại vua trong các loài vua!

Sự uy hiếp lớn như vậy... mấy người bọn họ căn bản không thể chống cự lại được, ngoại trừ việc sẽ bị nó ăn sống, thì không còn sự lựa chọn nào khác!

Nghĩ thông điều này, sắc mặt Lạc Hạo Thần trắng bệch ra, trên trán chảy đầy mồ hôi. 

“Đi!” Lạc Hạo Thần không ngốc, kéo áo Lạc Điệp Y định quay người chạy.

Nhưng, không đợi cho hắn chạy, liền nhìn thấy Kim Cương Vượn Vương cầm lấy tảng đá đập xuống.

“Đùng!” 

Cửa động to như vậy nhưng trong chốc lát đã bị những tảng đá kia che lấp gần hết, lấp kín lối đi.

May mà Lạc Hạo Thần nhanh nhẹn, nên mới tránh được sự nguy hiểm vừa rồi, nếu không hắn và ngươi ngươi của hắn cũng đã bị đá đè chết rồi.

Ánh mắt u ám thù hận vô tình của Kim Cương Vượn Vương đột nhiên nhìn chằm chằm về phía hai người bọn họ. 

“Ca, ca, ca ca... làm thế nào bây giờ? Điệp Y sợ quá...” Lạc Điệp Y nắm chặt lấy bả vai Lạc Hạo Thần, sống chết cũng không buông ra.

Lạc Điệp Y vô cùng hối hận! Nàng làm sao lại… làm sao lại tự chạy tới trước mặt Kim Cương Vượn Vương để tìm chỗ chết chứ?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui