Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

“Ta làm sao? Không phải ta đang phân tích ẩn ý trong lời nói của ngươi hay sao? Lẽ nào trong ấn tượng của ngươi, ca ca ngươi lại ngu ngốc như vậy á? Lời nói dối vụng về đó, hắn ta không hiểu sao?”

“Ngươi!” Lạc Điệp Y nắm chặt tay, tức đến nỗi mặt đỏ lên.

Đúng lúc này, Tô Lạc mạnh mẽ kéo lấy Tử Nghiên, hô lên một câu: “Cẩn thận!” 

Tô Lạc theo bản năng đẩy Tử Nghiên ngã xuống đất, lúc này, không gian hư vô đã bao phủ lấy hai người các nàng.

Một cơn chấn động kinh khủng vô cùng mạnh mẽ từ phía bức tường được khuếch tán ra!

Ngay lập tức, cả đất trời phát ra tiếng nổ rầm rầm kinh động! 

“Rào rào rào!”

Cả dãy núi rung chuyển, lay động dữ dội.

Bầu trời như nổ sấm sét, rung động gầm vang. 

Mấy người Tô Lạc đang ở trong cốc.

Bây giờ.

Hai mặt bên của ngọn núi đã bị nứt toác, vô số khối đá khổng lồ rơi từ trên đỉnh xuống! 

Khí thế cuộn trào mãnh liệt, giống như sóng lớn dữ dội.

Đến nỗi, trời đất biến sắc, cây cỏ hóa thành tro bụi.

Dưới đống đá đang bay loạn xị đó, cho dù có là cao thủ tuyệt thế cũng rơi vào tình huống nguy hiểm. 

“Đi!” Tô Lạc kéo Tử Nghiên chạy như bay về phía trước.

Hai người đều được Không Gia Hư Vô che phủ, tốc độ lại cực kỳ nhanh, cho nên chỉ bị thương nhẹ.

Trong khi hai người đều rất bình tĩnh, hai huynh muội của Lạc gia thì hỗn loạn hơn nhiều. 

Lạc Hạo Thần thật sự bị thương không đúng lúc.

Bản năng sinh tồn khiến cho tốc độ của hắn vô cùng nhanh, nhưng vẫn không so được với hai người Tô Lạc.

Hai huynh muội không ngừng bị vô số nhưng khối đá khổng lồ tấn công, quả thật phải mệt mỏi ứng phó. 

“A!” Một khối nham thạch khổng lồ lao về phía sau lưng Lạc Điệp Y.

Hai huynh muội của Lạc gia một trái một phải, giúp đỡ lẫn nhau.

Thế nhưng khối nham thạch quá nhanh, quá vội, quá dữ dội, Lạc Điệp Y căn bản không chống đỡ nổi. 

Lạc Điệp Y không thể tránh né, theo bản năng xoay người chạy đến bên Lạc Hạo Thần.

Nàng đã quen được ca ca bảo vệ.

“Ầm!”  Khối nham thạch khổng lồ đó đập vào Lạc Hạo Thần. 

Lập tức chôn vùi nửa thân dưới của hắn!

Từ trong miệng Lạc Hạo Thần truyền đến một tiếng kêu đau dữ dội.

Nửa người dưới bị khối nham thạch khổng lồ đè lên, đau đớn đến nỗi cả người trở nên tê dại. 

Lúc hắn kêu đau, lại trừng mắt nhìn về phía Lạc Điệp Y.

Đây, là, lần, thứ, hai, rồi!

“Lạc, Điệp, Y!” Lạc Hạo Thần cắn răng hàm, gằn từng chữ một, tức giận đến nỗi gần như thổ huyết. 

Hắn yên tâm giao phó phía bên kia cho Lạc Điệp Y, nhưng nàng ta lại nhiều lần phản bội hắn.

“Ca ca, muội, không phải muội cố ý...” Lạc Điệp Y quả thật không cố ý, nàng ta chỉ làm theo bản năng...

Nhìn thấy ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống mình đó, Lạc Điệp Y vừa xấu hổ vừa sợ hãi vừa khó chịu: “Hu hu hu...ca ca...người ta thật sự không cố ý mà!” 

“Lạc Điệp Y, ngươi thật sự làm cho người ta thất vọng mà! Ta thật sự hối hận vì suốt đường đi đã cứu ngươi!” Lạc Hạo Thần cắn chặt răng hàm, tức đến nỗi trán nổi gân xanh.

Nếu như không có Lạc Điệp Y, Lạc Hạo Thần cũng không rơi vào tình cảnh nguy hiểm như hiện tại.

Lạc Điệp Y chỉ biết cúi đầu xuống, không dám chọc giận Lạc Hạo Thần nữa. 

“Cút đi cho lão tử! Cút ra xa cho lão tử ngay!” Lạc Hạo Thần thật sự không muốn nhìn thấy bộ mặt giả vờ oan ức đáng thương này nữa!

“Ca ca...” Lạc Điệp Y chực khóc nhìn Lạc Hạo Thần đang cực kỳ tức giận.

Nàng vốn dĩ định cầu xin tha thứ, nhưng nhìn thấy khối đá khổng lồ mãnh liệt lao vào phía Lạc Hạo Thần, nàng lập tức thay đổi lời định nói... 

“Ca ca, muội đi tìm người đến cứu huynh! Huynh đợi muội!” Lời còn chưa dứt, bóng dáng của Lạc Điệp Y đã chạy mất dạng...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui