Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Trong ống tay áo nàng đột nhiên phóng ra dây mây, dây mây túm chặt lấy một con bò tót lửa đang chạy.

Ngay giây phút Lạc Điệp Y sắp bị lũ bò giẫm đạp, dây mây đột nhiên buộc chặt, sau đó nàng đã nhảy tót lên trên phần lưng của con bò tót lửa.

“Trời không tuyệt đường ta!” Lạc Điệp Y hưng phấn hết sức, ngửa mặt lên trời cười ha ha. 

Nhưng mà ngay lúc nàng đang cười to hết cỡ, một khối cự thạch vô cùng lớn rơi thẳng xuống đầu nàng!

Lạc Điệp Y còn chưa kịp cười xong, thân mình quơ quơ, tình huống y hệt như Lạc Hạo Thần, bị chôn ở phía dưới cự thạch.

Dù sao ở lại chung với nàng, còn có vô số bò tót lửa… 

Lại nói Tô Lạc và Tử Nghiên.

Tốc độ hai người quả thực có thể hình dung là mức độ thần tốc.

Vô cùng nhanh chóng, cả hai nàng đã chạy thoát ra khỏi phạm vi núi sụp đất lở. 

“Hô hô, mệt chết mất.” Ngừng ở nơi an toàn, Tử Nghiên đỡ cục đá thở dốc.

Nàng quay đầu lại xem, thần sắc rõ ràng chuyển biến tốt đẹp: “Hai tên đáng ghét Lạc Hạo Thần và Lạc Điệp Y chắc là bị đá đè chôn sống hết cả rồi nhỉ?”

Tô Lạc cười cười: “Nếu hai anh em bọn họ chịu tin tưởng hợp tác với nhau, không chừng còn có khả năng thoát được ra ngoài, ngoài cách đó ra, không còn cách nào khác nữa.” 

“Này…” Tử Nghiên chỉ vào không trung, la lên một tiếng: “Mau nhìn xem!”

Tô Lạc ngước mắt nhìn lại.

Lúc này ở giữa không trung, mây đen đã bao phủ. 

Nhưng mà, ở chỗ núi sụp đất lở kia, một tia sáng trong giây lát chiếu thẳng về phía chân trời!

“Xỉ Nanh? Không thể nào!” Tử Nghiên kinh ngạc trừng lớn hai mắt, hai tròng mắt đều như muốn rớt xuống.

“Xỉ Nanh?” Tô Lạc nghi hoặc hỏi lại. 

Hai mắt Tử Nghiên không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm phía chân trời, nói tiếp với Tô Lạc: “Ngươi xem, đó chính là Xỉ Nanh, vậy ra nó không chết sao!”

Xỉ Nanh không chết? Đây là chuyện gì?

Truyền thuyết kể rằng Xỉ Nanh là người thủ hộ của Thần Mộ Bát Hoang, bắt lấy nó xem ra còn hữu dụng hơn so với việc tìm được bản đồ! 

Cao thủ tuyệt đỉnh tuyệt đối sẽ không từ bỏ!

Quả nhiên…

Vèo vèo vèo vèo! 

Vài cái bóng nhanh như tia chớp đuổi theo Xỉ Nanh, trong nháy mắt biến mất ở phía chân trời, chỉ để lại vài hình ảnh mờ nhạt.

Tô Lạc bỗng nhiên có ánh sáng lóe lên trong đầu.

“Hiện tại toàn bộ cao thủ đều rời đi, vậy chẳng phải là… Vách đá không có người trông coi?” Lúc Tô Lạc lẩm bẩm nói ra những lời này, Tử Nghiên cũng ngây dại. 

Nàng tức khắc kích động vỗ đùi: “Đúng vậy! Vài vị cường giả đều đã lo đuổi theo, vách đá không ai trông coi không phải là cơ hội hiếm có cho chúng ta tầm bảo sao? Ông trời ơi!”

Hơn nữa sau khi những vị cường giả kia rời đi, vách đá cũng không còn bất cứ điều gì nguy hiểm.

Tận dụng thời cơ ngay lập tức. 

Không đợi Tô Lạc phân phó, Tiểu Thần Long xoay người chạy thẳng tới vách đá.

Vừa rồi ở nơi đó nó đã nhặt được rất nhiều bảo bối! Kỳ thật còn có một ít, chỉ là nó chưa động tới!

“Đi, chúng ta lập tức trở về đường cũ.” Tô Lạc lôi kéo Tử Nghiên trở về. 

Tô Lạc và Tử Nghiên rất ăn ý với nhau, hợp tác khăng khít.

Phong ấn mở ra, vùng núi vốn chấn động cơ hồ đã bình tĩnh trở lại, trừ vài chỗ của ngọn núi đã bị sụp đổ.

“Hắc hắc, không ngờ còn có thể may mắn như vậy, lần này phát tài rồi!” Tử Nghiên xoa xoa tay, hưng phấn cực kỳ. 

Thời điểm hai người tới nơi, cũng bị tình cảnh trước mắt làm cho hơi kinh hoảng.

Khe sâu u tĩnh, bị san thành bình địa ngay trước mắt cả hai.

Vô số đá vụn, vô số xác của ma thú ngã trên mặt đất, máu chảy thành sông… 

“Đi thôi.” Tử Nghiên kéo Tô Lạc.

“Được.” Tô Lạc gật đầu, đi theo ý nàng ta.

“Con đường đến với thành công, vốn là từ vô số thi cốt chồng chất mà thành, chuyện này vốn cũng bình thường mà thôi.” Tử Nghiên sợ Tô Lạc có bóng ma tâm lý, vì thế đành nghiêm túc cho nàng lời khuyên


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui