Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

“Muốn uống nước chứ?” Lý Dao Dao quơ quơ bình nước đã được bỏ thêm ba giọt thiên linh thủy vào.

Ba giọt thiên linh thủy này quả thật khiến nàng đau xót.

“...” Tô Lạc vẫn không nhấc mí mắt lên, tiếp tục ngây người.

Bỏ thêm ba giọt thiên linh thủy hạ phẩm, làm ô nhiễm chất nước, ai muốn uống chứ? Nàng muốn dùng thiên linh thủy thượng phẩm, được chứ?

Lý Dao Dao lập tức không lắc nữa.

“Hừ! Tô Lạc, người đừng có quên, ngươi chỉ còn một ngày nữa để sống thôi. Ngày mai của năm sau, chính là ngày giỗ của ngươi đó!” Lý Dao Dao thấy kế sách không thành liền giở giọng.

Tô Lạc vẫn thờ ơ chẳng thèm ngó nàng.

Thế nhưng, dây mây trong ống tay áo nàng lại chậm rãi bò ra.

Khóe mắt Lý Dao Dao quét qua thấy dây mây xanh này, theo bản năng liền nhảy ra.

Cái này gọi là “một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng”. Lý Dao Dao lúc này thật sự rất kiêng dè dây mây xanh này.

“Được được được, nếu như ngươi đã muốn làm quỷ chết đói, vậy cứ làm đi! Không biết đến lòng tốt của người ta gì cả!” Lý Dao Dao hừ lạnh mấy tiếng, lại thấy dây mây xanh đang chầm chậm nhích tới. Cuối cùng, nàng ta lạnh như băng trừng mắt với Tô Lạc, lúc này mới xoay người trở lại vị trí.

Thấy Lý Dao Dao rời đi, Tô Lạc mới thở dài yếu ớt.

Còn nhớ lần đầu tiên gặp Lý Dao Dao, đó là tiên khí như thế nào chứ?

Toàn thân áo trắng hơn tuyết, duyên dáng xuất trần, tưa như một tiên nữ không nhuốm hồng trần, dường như nhìn nhiều hơn một cái là không tôn trọng nàng.

Nhưng nàng ta bây giờ… mùi khói lửa hồng trần thật sự nồng nặc.

Tô Lạc lại chậm rãi thở dài.

Đã hai ngày rồi.

Bởi vì lấy được Tương Tư Nhiễm Hồng Đậu, hơn nữa còn là loại Tương Tư Nhiễm Hồng Đậu biến dị. Cho nên, Tô Lạc đã bước vào hàng ngũ luyện dược sư cao cấp.

Bởi vì linh hồn của Tô Lạc đã đi vào trong không gian, do đó Lý Dao Dao cho rằng Tô Lạc nếu không phải đang ngây người thì sẽ là ngủ.

Qua hai ngày luyện tập liên tục không ngừng nghỉ. Khi Lý Dao Dao quấy rầy Tô Lạc, Tô Lạc vừa đúng lúc thăng cấp bước vào hàng ngũ luyện dược sư cao cấp rồi.

Bởi vì trang bị và thánh thể của Tô Lạc có tính đặc thù, nên khi nàng vừa tấn thăng lên làm luyện dược sư cao cấp, đã có được sức mạnh tương đương với đỉnh cao của luyện dược sư cao cấp.

Cho nên, Tô Lạc bắt đầu bắt tay chuẩn bị cho việc tu luyện Ngưng Nguyên Đan.

Rất khéo ở chỗ, vị thuốc quý giá nhất trong Ngưng Nguyên Đan lại là Lạc Y Thảo.

Lạc Y Thảo được phân theo niên đại.

Mười năm, trăm năm, nghìn năm.

Hiển nhiên, niên đại càng lâu, dược hiệu càng tốt.

Trong tay Tô Lạc là gốc Lạc Y Thảo mà Tiểu Thần Long hái, ít nhất cũng phải có niên đại mấy nghìn năm, dược hiệu vô cùng tốt.

Tô Lạc chỉ ngắt một ít lá của Lạc Y Thảo, làm thành thuốc dẫn cho vào trong lò thuốc.

Qua khoảng một canh giờ.

Tô Lạc lần đầu tiên luyện chế Ngưng Nguyên Đan, vậy mà lại thành công!

Tốt, rất tốt!

Tô Lạc vui mừng khôn kể siết!

Mai là ngày cuối cùng rồi, vậy thì hôm nay, nhất định phải đào tẩu!

Tô Lạc âm thầm động viên tinh thần mình.

Ở lại chắc chắn chỉ có một con đường chết, chạy trốn thì sẽ có một chút hi vọng.

Buổi đêm dần dần buông xuống.

Do mấy ngày nay Tô Lạc vẫn luôn rất yên tĩnh, cho nên sự đề phòng của Lý Dao Dao với Tô Lạc đã xuống mức thấp nhất.

Trước bình minh là thời điểm đen tối nhất.

Lúc này là thời điểm tối tăm nhất trong trời đất, là thời khắc mà con người có giấc ngủ sâu nhất.

Ở kiếp trước, Tô Lạc có thói quen ra ngoài giết người vào thời gian này. Thời điểm này chắc chắn là bách phát bách trúng, tuyệt đối không thất thủ.

Hôm nay, thời khắc này cuối cùng cũng tới rồi.

Tô Lạc nắm chặt một ống khói mê trong tay, thổi về hướng Lý Dao Dao.

Bởi vì đã sớm chuẩn bị cho việc chạy trốn, cho nên Tô Lạc đã lục lọi trong không gian một lượt, cuối cùng cũng tìm được một cái hộp thuốc lớn mà đại sư huynh đã cho nàng trước đây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui