Tà Vương Tuyệt Sủng Chính Phi Độc Địa

Hoa Kinh Vũ lạnh lùng liếc nhìn Nam Cung Nguyên Huy một cái, rất muốn một chưởng đánh chết người nam nhân này, nam nhân như vậy lại là nam nhân của Hoa Kinh Vũ nàng, cũng khó trách đời trước bị hại đã chết.

“Từng người các ngươi nói ta là giả, rốt cuộc có chứng cớ gì nói ta là giả a.”

Hoa Kinh Vũ hỏi, Tam trưởng lão hừ lạnh một tiếng, bỏ lại một câu: “Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, bản thân ta muốn nhìn xem ngươi còn gì để nói.”

Hắn nói xong hướng ra phía ngoài ra lệnh: “Dẫn người đem vào đây.”

Ngoài cửa hộ vệ Hoa gia dẫn người tiến vào, hai hắc y nhân bị đánh vô cùng thê thảm, toàn thân huyết nhục mơ hồ, vừa thấy là biết bị dùng cực hình, cơ hồ chỉ còn lại một hơi thở.

Hoa Kinh Vũ lạnh lùng nhìn hai người kia, hai người kia vừa tiến vào, thấy nàng, nghẹn ngào nói với nàng: “Tiểu thư, thực xin lỗi, chúng ta thật sự không chịu được.”

Hoa Kinh Vũ sắc mặt u ám, môi mím lại, giận dữ tản ra xung quanh, Hoa Như Yên rất thông minh, rất lợi hại, bất quá nếu muốn chỉnh chết ta, dựa vào chút tài mọn này còn chưa đủ, chút nợ này ta sớm muộn gì sẽ cùng ngươi tính.

Hai hắc y nhân vừa nói xong, từng người trong Chấp Pháp đường sắc mặt khó coi, Tam trưởng lão phía trên hừ lạnh: “Hoa Kinh Vũ, ngươi hiện tại còn gì để nói? Hai người này đã nói ngươi bất quá chỉ là một tên thổ phỉ của Hắc Mộc Trại, bởi vì có một ngày đi đến Hiêu thành, ngạc nhiên nhìn thấy tiểu thư của Hoa gia chúng ta lớn lên giống ngươi, biết được tiểu thư của chúng ta cùng Thái tử có hôn ước, ngươi liền động tâm tư, hại chết tiểu thư nhà chúng ta, tự mình mạo danh tiểu thư ở đây, mục đích của ngươi đó là muốn gả cho Thái tử điện hạ, ngươi nói hành vi gần đây của ngươi, cùng một tên thổ phỉ có gì khác biệt, trong xương cốt ngươi chính là thổ phỉ, có làm sao đi nữa cũng không thay đổi được.”

Tam trưởng lão nói xong, Hoa Kinh Vũ thật sự muốn vỗ tay, chuyện xưa này bịa quá hay rồi, còn con mẹ nó thổ phỉ, Hoa Như Yên à Hoa Như Yên, ngươi thật sự là quá thông minh.

Trên Chấp Pháp đường, Hoa Lôi đau lòng nhìn chằm chằm Hoa Kinh Vũ: “Ngươi hiện tại không còn gì để nói chứ gì, nói đi, ngươi đem nữ nhi của ta làm gì rồi?”

Hoa Kinh Vũ vẻ mặt thản nhiên, nhìn Hoa Lôi mở miệng: “Đầu tiên ta không biết Hắc Mộc Trại là chỗ nào, kế tiếp hai người này ta cũng không nhận thức, một điểm quan trọng nhất ta chính là Hoa Kinh Vũ, về phần hai người kia?”

Ánh mắt Hoa Kinh Vũ lãnh liệt như đao nhọn, chậm rãi tiêu sái đi đến trước mặt hai tên hắc y nhân: “Hai người kia là giả, ta biết bọn họ là bị người sai khiến để hãm hại ta.”

“Đến lúc này rồi ngươi còn giảo biện,” Thái tử Nam Cung Nguyên Huy mở miệng đầu tiên, tiếp theo đó là Hoa Như Yên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn đầy đau lòng, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Hoa Kinh Vũ.

“Ngươi mau đem đại tỷ tỷ của ta trả lại,” một bộ dáng Bạch Liên Hoa bị đả kích không chịu nổi. Nếu không phải chuyện liên quan đến mình, Hoa Kinh Vũ thật muốn vỗ tay một cái thay vị Nhị tiểu thư Hoa gia này, ả có thể đi lấy giải thưởng nữ phối tốt nhất.

Bất quá Hoa Như Yên tuyệt đối không chỉ là Bạch Liên Hoa, thân thủ của ả lại rất lợi hại, nàng hiện tại sở dĩ không ra tay, chính là bởi vì nàng hiện tại dính danh hiệu Thái tử phi của Yến Vân quốc, có lẽ đợi đến khi thân phận Thái tử phi của mình bị hủy bỏ, nữ nhân này sẽ đối phó nàng, đến lúc đó mới chính thức là ngày tháng sống không bằng chết của nàng, cho nên nàng cần nhanh chóng thăng cấp nội công, đến lúc đó không phải ả thu thập nàng, mà là Hoa Kinh Vũ nàng thu thập ả, vốn Hoa Kinh Vũ định dùng độc thu thập nữ nhân này, nhưng công phu của nữ nhân này hết sức lợi hại, dùng độc chưa chắc thương tổn được ả, ngược lại rất có thể sẽ làm bị thương chính mình, về phần độc trên Thiên Hạ Độc Cương của sư phụ, rất nhiều nguyên liệu độc dược đều rất khó tìm được, nàng trong thời gian ngắn căn bản tìm không thấy, cho nên trước mắt nàng chỉ có thể nhẫn, bất quá bằng hai người kia muốn động đến nàng, căn bản chính là nằm mơ.

Trong đại sảnh, đám người Tam trưởng lão không muốn tiếp tục nghe Hoa Kinh Vũ ngụy biện nữa, đột nhiên hướng ra hộ vệ ở phía ngoài Chấp Pháp đường ra lệnh: “Đến a, đem yêu nữ này bắt lại, đại hình hầu hạ, không tin nàng không nói.”

Lời của Tam trưởng lão vừa rơi xuống, trước cửa đột nhiên vang lên một tiếng khẽ kêu: “Dừng tay.”

Một thân ảnh xinh đẹp đi đến, đúng là Hoa Thanh Phong, Hoa Thanh Phong bởi vì không có nội lực hộ thể, cho nên bị thương rất nặng, trong lúc nhất thời khó có thể khôi phục, lại liên tục ngủ hai ngày mới tốt hơn một chút, lúc này vội vã chạy đến đây. Nàng thở phì phò quét mắt nhìn đám người trong chính sảnh một cái, sau đó mâu quang dừng ở trên người Hoa Như Yên, hung hăng mở miệng:

“Ta có thể chứng minh, Vũ Nhi chính là đại tỷ tỷ, căn bản không phải người nào giả mạo, nếu ta chứng minh rồi, có phải hay không nói rõ ta cũng là một kẻ giả mạo, ta cũng cùng một bọn với nàng.”

Lời của Hoa Thanh Phong vừa rơi xuống, trong đại sảnh không ít người sắc mặt thay đổi, Hoa Vân trực tiếp mở miệng: “Thanh Phong.”

Hoa Thanh Phong nhìn phụ thân mình, trầm giọng nói: “Phụ thân, Vũ Nhi chính là đại tỷ tỷ, đâu ra kẻ giả mạo, chẳng lẽ chỉ bằng hai người kia một mực khẳng định vu hãm liền nhận định Vũ Nhi là nữ thổ phỉ gì đó giả mạo sao.”

“Những người các ngươi bình thường đối với Vũ Nhi chẳng quan tâm, có biết nàng ở hậu viên Hoa gia sống thế nào không, nàng cả ngày bị người khi dễ, không phải bị đánh chính là bị đánh, là người đều có một tính huyết, chẳng lẽ chờ đến khi chết hay sao?” Hoa Thanh Phong từng chữ như hạt châu, hung hăng mà nói.

Ánh mắt của nàng sắp phun ra lửa, càng phát ra chán ghét với Hoa Như Yên, chuyện xảy ra tối nay chắc chắn là do nữ nhân này gây ra, mục đích của ả còn không phải là vì địa vị Thái tử phi còn gì.

Hoa Thanh Phong nói xong, sắc mặt của Vân Thị cùng Hoa Như Yên thay đổi, Vân Thị lập tức nói: “Làm gì có chuyện này, nếu thật sự có chuyện này, nha đầu Vũ Nhi kia vì sao không đến nói cho ta biết?”

Hoa Thanh Phong lãnh phúng một tiếng, nhìn Vân Thị: “Tam thẩm nói lời này không mệt sao?”

Sắc mặt Hoa Như Yên âm ngao mà trừng mắt nhìn Hoa Thanh Phong, không biết tại sao nha đầu này cứ luôn che chở Hoa Kinh Vũ, qua nhiều năm như vậy, nàng đều che chở nàng ta, thật khiến người tức giận: “Hoa Thanh Phong, ngươi sao lại nói chuyện với mẫu thân ta thế chứ?”

“Ta cứ nói thế ấy thì làm sao? Ngươi làm cái gì trong lòng tự biết, ta muốn hỏi một câu, tại sao Vũ Nhi bị đánh bị khi dễ phía sau hậu viện, vậy trong đó đến tột cùng là vì nguyên nhân gì, ngươi trong lòng hiểu rõ, còn có hôm nay nếu trừ đi Vũ Nhi, đến tột cùng ai có lợi nhất?”

Điều này vừa nói, trong phòng lớn không ít người trên mặt lộ ra nghi ngờ, nhìn Hoa Như Yên cùng Hoa Thanh Phong, cuối cùng nhìn về phía hai người đang quỳ trên mặt đất.

Hoa Như Yên trong lòng tức giận, ả thiết kế cái bẫy như thế, sẽ thật không bị hủy trên tay nha đầu kia đi. Ả nghĩ, trong mắt liền ứa ra sương mù, ủy khuất vô cùng, tựa hồ muốn khóc, trực tiếp kêu lên: “Hoa Thanh Phong. Ngươi khinh người quá đáng, ta luôn học tập võ công ở Vân Hà Cung, nơi này xảy ra chuyện gì cùng ta có quan hệ gì đâu, ta làm sao mà biết?”

Hoa Như Yên nhắc tới đến Vân Hà Cung, trong đại sảnh không ít người liền thiên vị ả, Vân Hà Cung một trong tam cung lớn của thiên hạ, môn đồ môn hạ rất nhiều, là bang phái rất có thế lực, chính hoàng thất của Yến Vân quốc còn phải kiêng kị ba phần, đừng thấy các nàng chỉ là một cung điện nho nhỏ, lại có phân lượng rất nặng.

Hoa gia hắn có thể có nữ hài tử làm đệ tử nội môn của Vân Hà Cung, cũng là có vinh quang, vô luận như thế nào cũng không thể chọc giận Như Yên, cho nên Tam trưởng lão sắc mặt trầm xuống, trừng về phía Hoa Thanh Phong: “Trở về, nơi này là Chấp Pháp đường, có chuyện của ngươi sao?”

“Ta không đi, phải đi thì phải cùng Vũ Nhi đi,” Hoa Thanh Phong thái độ kiên quyết đứng ở bên cạnh Hoa Kinh Vũ, tỏ vẻ mình cùng một bọn với Hoa Kinh Vũ: “Hôm nay các ngươi nếu nói Vũ Nhi là giả mạo, vậy cũng đem ta bắt nhốt chung đi, ta cũng là kẻ giả mạo.”

Hoa Kinh Vũ nhìn Hoa Thanh Phong. Trong lòng rất ấm áp, tuy rằng trước kia cũng thích nha đầu này, nhưng mà hiện tại thấy nàng che chở cho mình, thập phần cảm động.

Trong đại sảnh, Binh Bộ Thị Lang Hoa Vân nhìn thấy nữ nhi một mực bảo vệ Hoa Kinh Vũ, nhịn không được mở miệng: “Chuyện này khoan hãy vội vàng, lại tra, nói không chừng thật sự có có trò gì?”

Hoa Lôi nhíu mi nhìn hết thảy, nhất thời không nói gì. Tam trưởng lão sắc mặt hết sức khó coi, trừng mắt nhìn Hoa Vân một cái: “Việc này lại có nhân chứng, sao có thể bỏ qua như thế? Nếu như hai người kia không phải người của Hoa Kinh Vũ, bọn họ là người của ai chứ, tại sao phải một mực chắc chắn đại tiểu thư là người của Hắc Mộc Trại gì đó.”

Hoa Kinh Vũ nhíu mày nhìn về phía Tam trưởng lão phía trên: “Tam trưởng lão, các ngươi có thể phái người đi Hắc Mộc Trại gì đó điều tra?”

Lời của nàng vừa nói, hai người trên mặt đất kia ánh mắt không khỏi khẽ động, trong lòng của Hoa Như Yến cũng bất an. Tam trưởng lão phía trên hừ lạnh một tiếng: “Hắc Mộc Trại ở phía xa ngàn dặm, ai có thời gian đi thăm dò a, nói không chừng người của Hắc Mộc Trại sớm bị ngươi giải tán, cho dù là tra cũng tra không được cái gì?”

Lời của Tam trưởng lão vừa rơi xuống, nhìn về phía hai người bên dưới: “Hắc Mộc Trại các ngươi còn có ai không?”

“Bẩm đại nhân, người của Hắc Mộc Trại không còn một ai.”

Hoa Kinh Vũ sắc mặt khó coi trừng mắt nhìn Tam trưởng lão phía trên, lão già này dường như có thù oán với nàng vậy, nàng làm sao đắc tội hắn rồi?

“Người trên Hắc Mộc Trại đã không có, các ngươi là từ đâu đến? Đã không có người, còn có một cái trại, còn có dân chúng xung quanh trại, chỉ cần phái một người đi điều tra một chút, tự nhiên sẽ tra ra trên Hắc Mộc Trại này có phải hay không từng có một tiểu thư, nếu như thật sự trùng hợp có một tiểu thư như thế, tin rằng ắt hẳn có người thấy qua, như vậy đem người nọ mang lại đây cùng ta kiểm chứng một chút, tin chắc gặp mặt sẽ hiểu.”

Hoa Kinh Vũ lạnh lùng nói xong, hai người kia lại hoảng hốt, đại tiểu thư Hoa gia này là người ương ngạnh, thật sự là khó gặm a.

Hoa lão tướng quân trong Chấp Pháp đường nghe xong lời nói của Hoa Kinh Vũ, cuối cùng mở miệng: “Việc này quả thật phải phái người đi thăm dò một chút.”

Hoa lão tướng quân thân là đại tướng quân của Yến Vân quốc, bao nhiêu năm lãnh binh tác chiến, đương nhiên biết được tầm quan trọng của việc này, Hoa Kinh Vũ này nếu là nữ nhi của Hoa gia, chẳng phải là oan uổng nàng, hơn nữa nàng còn có một thân phận, Thái tử phi của Yến Vân quốc, tuy rằng Thái tử không thèm để ý, nhưng mà sau lưng nàng còn có Hoàng hậu.

Hoa Thanh Phong vừa nghe lời của Hoa lão tướng quân, trực tiếp kêu lên: “Gia gia anh minh.”

Bên dưới Hoa Như Yên sắc mặt tối sầm, ả thật vất vả suy nghĩ một kế sách như vậy, vốn nghĩ rằng có nhân chứng, nhất định khiến Hoa Kinh Vũ bị bắt, không nghĩ tới lại gặp thêm phiền toái, không khỏi tức giận, chậm rãi mở miệng.

“Kỳ thật còn có một cái biện pháp có thể chứng minh người này có phải đại tỷ tỷ hay không?”

Mọi người cùng nhau nhìn về phía Hoa Như Yên, chờ ả mở miệng, Hoa Như Yên nhẹ nhàng mở miệng nói: “Mọi người đều biết đại tỷ tỷ của ta trời sinh da đen, trên đời này hẳn là không có người có làn da đen giống như nàng, nếu như vị này là giả mạo, da đen của nàng nhất định là giả, nói không chừng là dùng thứ gì khiến cho làn da biến thành đen, chỉ cần tra một chút chuyện này liền có thể xác nhận rồi?”

Lời của nàng vừa rơi xuống, đám người Tam trưởng lão trên chính sảnh gật đầu: “Đúng vậy, chủ ý này không tệ, người đâu, lập tức đi mời Triệu đại phu lại đây.”

Hoa gia có thầy thuốc phụ trách sống ở đây, bình thường chuyên xem bệnh cho đám người lớn nhỏ của Hoa gia, ngoài cửa hộ vệ lĩnh mệnh mà đi, ánh mắt Hoa Kinh Vũ chớp động, khóe môi cong lên nụ cười thản nhiên, Hoa Như Yên à Hoa Như Yên, xem ra lúc trước hạ độc ta, người hủy hoại làn da ta thật sự là mẹ con các ngươi a, ngươi cho là dựa vào một chiêu này liền có thể dồn ta vào chỗ chết, nhưng không biết hiện tại trên người ta cũng không có bất kỳ độc dược gì, ta hiện tại da đen, chẳng qua là dùng một loại dược khiến da biến đen, cũng tuyệt đối không phải loại độc tố màu đen mà các ngươi nghĩ, không nghĩ tới sư phụ còn cứu nàng một lần.

Trên Chấp Pháp đường, mọi người đang chờ, không ít người đánh giá Hoa Kinh Vũ, phát hiện mặc dù là loại tình huống này, Hoa Kinh Vũ cũng không có nửa điểm thất kinh, trái lại một mực trấn định.

Ánh mắt của Hoa lão tướng quân khẽ híp lại, ngược lại thập phần thưởng thức điệu bộ của Hoa Kinh Vũ.

Tướng môn hổ nữ, quả nhiên không giả a, xem ra trước kia là hắn lơ là với tiểu nha đầu này. Ngoài cửa tiếng bước chân vang lên, một giọng nói trêu tức vang lên: “A, sáng sớm nơi này thật náo nhiệt a, xem ra Tiểu vương đuổi kịp xem náo nhiệt rồi.”

Ba thân ảnh đi đến, trên khuôn mặt anh tuấn của người cầm đầu tràn đầy ý cười sang sảng, một đường đi đến. Mọi người Hoa gia không khỏi kinh ngạc, Thái tử Nam Cung Nguyên Huy trực tiếp mở miệng: “Nam Cung Cẩn, ngươi thế nào chạy tới?”

“Thái tử đều đến xem náo nhiệt, chẳng lẽ ta không thể tới xem náo nhiệt sao?”

Nam Cung Cẩn không để ý tới Nam Cung Nguyên Huy, trực tiếp nhìn về phía Hoa Lôi bên cạnh: “Hoa Lôi tướng quân, ngươi rất không có suy nghĩ, có náo nhiệt cũng không kêu Tiểu vương đến xem, có phải hay không rất không có suy nghĩ?”

Nam Cung Cẩn nói xong đi đến trước mặt Hoa lão tướng quân, ôm quyền khách sáo nói: “Hoa lão tướng quân, Tiểu vương không có làm phiền đến mọi người đi, chuyện Tiểu vương bình sinh thích nhất đó là thích xem náo nhiệt.”

Hoa lão tướng quân nở nụ cười một cái, phân phó người: “An bài ghế ngồi.”

Tiểu ma đầu này không có ai dám trêu chọc hắn, Hoa lão tướng quân nhìn về phía Nam Cung Cẩn, lại nhìn Hoa Kinh Vũ, tiểu ma đầu này không phải là vì giúp Hoa Kinh Vũ đi, bằng không tại sao đến đây.

Nam Cung Cẩn ngồi xuống, vung tay phân phó: “Bắt đầu. Bắt đầu.”

Mọi người một mặt không nói gì, Hoa Kinh Vũ cũng nhịn không được mắt trợn trắng, tên gia hỏa này rõ ràng là sợ rằng thiên hạ không loạn, nhưng mà hắn thế nào đến đây? Hoa Kinh Vũ nhìn về phía Hoa Thanh Phong một bên, phát hiện Hoa Thanh Phong hướng về phía nàng nháy mắt, trong lòng hiểu rõ, nhất định nha đầu này lặng lẽ phái người đi mời vị tiểu ma đầu này đến đây.

Chính sảnh ngoài cửa, thầy thuốc phụ trách của Hoa gia Triệu đại phu đi đến, cung kính hướng vài vị chủ sự đang ngồi hành lễ.

Tam trưởng lão đen mặt ra lệnh: “Triệu đại phu kiểm tra cho Hoa Kinh Vũ một chút, nhìn xem da đen trên mặt nàng là chuyện thế nào, là người làm hay do trời sinh?”

Lời của Tam trưởng lão rơi xuống, Hoa Như Yên khóe môi cong lên nụ cười âm tàn. Trên mặt Vân Thị cũng có đắc ý, Thái tử Nam Cung Nguyên Huy thì sắc mặt lạnh lùng, âm ngao nhìn hết thảy, ai cũng không biết hắn đang suy nghĩ gì?

Triệu đại phu đi đến, Hoa Kinh Vũ không kiêu ngạo không siểm nịnh vươn tay ra, đưa đến trước mặt Triệu đại phu. Triệu đại phu biết được sự tình quan quan trọng, cho nên cẩn thận kiểm tra hai lần, sau đó nghiêm túc bẩm báo Hoa lôi tướng quân và Tam trưởng lão phía trên: “Bẩm Hoa lão tướng quân và Tam trưởng lão đây là trời sinh da đen.”

“Cái gì?” Vân Thị cùng Hoa Như Yên trước đó vẻ mặt còn cao hứng, sau một khắc liền vẻ mặt cứng ngắc, vẻ mặt khó có thể tin, thuốc này chính là lúc đầu Vân Thị hạ a, làm sao có thể thành trời sinh da đen cơ chứ, hai người một câu cũng nói không nên lời.

Hoa Kinh Vũ nhìn về phía người trong phòng, thản nhiên nói: “Hiện tại nên trả trong sạch cho ta rồi chứ, người có thể giả mạo, chung quy không thể nào ngay cả làn da cũng giống nhau như đúc chứ. Ta đây thật sự nghi ngờ, nương ta có phải sinh một đôi song bào thai hay không.”

Nàng nói xong nhìn về phía hai nguồi đang quỳ trên mặt đất, chậm rãi hỏi: “Nói đi, hai người các ngươi rốt cuộc chịu sai khiến của ai mà hãm hại ta, mục đích thật sự là gì?”

Hai người liên tục lắc đầu: “Tiểu thư, người nói cái gì, người rốt cuộc nói cái gì?”

“Ta đây hỏi các ngươi, ta thích ăn cái gì, không thích ăn cái gì, sở thích của ta là gì, tính cách của ta như thế nào, ta bình thường thích nhất làm chuyện gì?” Một chuỗi lời nói xuất ra, hai người trong chính sảnh á khẩu không trả lời được, mồ hôi hột trên đầu rơi xuống, người sáng mắt vừa nhìn liền thấy ra hai người này đang hoảng loạn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui