Vô Ưu ngồi ở trên ghế, một mình Cung Ly Lạc nhóm lửa, rửa rau cắt thức ăn nấu cơm, hai tay thuần thục, thỉnh thoảng quay đầu lại, thấy Vô Ưu vẫn đang ngồi ở trên ghế, cười híp mắt, hạnh phúc nhìn hắn, cũng cười một tiếng với Vô Ưu.
Thức ăn được nấu xong, bốn mặn một canh, đều là món Vô Ưu thích.
"Ăn cơm. . . . . ." Vô Ưu kêu nhẹ một tiếng, đứng dậy đi rửa tay, Cung Ly Lạc cũng đứng ở bên cạnh Vô Ưu, cẩn thận rửa tay cho Vô Ưu, sau đó dùng khăn vải lau tay cho Vô Ưu.
Vô Ưu cười, nhón chân lên, hôn một cái thật mạnh ở trên mặt Cung Ly Lạc, trong nháy mắt mặt Cung Ly Lạc đỏ lên, nắm quyền che môi ho khan.
"Khụ khụ khụ. . . . . ."
"Ha ha ha!"
Vô Ưu nở một nụ cười, một bộ dạng tiểu nhân đắc chí.
Cung Ly Lạc nhìn, cưng chiều cười một tiếng, "Ăn cơm!"
"Ân!"
Vô Ưu vùi đầu ăn cơm, "Uh, cái này ăn rất ngon!"
"Cái này không tồi!"
"Canh này cũng tốt Uống....uố...ng!"
"Ca ca, ta còn muốn ăn nửa chén cơm nữa!"
Tất cả những gì Cung Ly Lạc nhìn thấy, đều ghi ở trong lòng, hài lòng nở một nụ cười.
Cho Vô Ưu thêm cơm, gắp thức ăn, lau hạt cơm trên khóe miệng, đưa nước.
Sau khi ăn xong, Cung Ly Lạc dẫn Vô Ưu ra vườn hoa đi dạo để tiêu thực, trong vườn hoa hoa nở rất đẹp, Vô Ưu nhìn thấy một chậu hoa đặc biệt đẹp mắt, "Ca ca, đây là hoa gì vậy?"
"Không biết!" Cung Ly Lạc lên tiếng trả lời, lại đưa tay cài bông hoa hái được vào bên tóc Vô Ưu.
Vô Ưu cười, hỏi Cung Ly Lạc, "Nhìn đẹp không?"
Cung Ly Lạc gật đầu, "Người còn yêu kiều hơn hoa!"
Ở trong lòng hắn, vạn vật trong thế gian này, cũng không sánh bằng Vô Ưu.
Vô Ưu ha ha ha nở một nụ cười, thân thể bám trên cánh tay của Cung Ly Lạc, đầu dựa vào bả vai của Cung Ly Lạc, không muốn đi tiếp.
Dưới nắng chiều, hai bóng dáng kia hài hòa đến lạ thường.
Một đường oán khí trở về, ít nhất trong ánh mắt lạnh lùng của Mạc Cẩn Hàn, sự hài hòa kia khiến hắn ghen tỵ.
Có lẽ, có thứ, từ lúc vừa mới bắt đầu, cũng chưa từng thuộc về mình.
Dù mơ ước thế nào, dù cố gắng biểu hiện thế nào, nàng cũng sẽ không nhìn mình lâu một chút.
Tình cảm của nàng, chỉ dành cho một người.
Lúc xoay người, lại thấy Thúy Thúy đứng ở cửa, lạnh lùng nhìn hắn.
Mạc Cẩn Hàn hơi lúng túng, "Này, Thúy Thúy. . . . . ."
Thúy Thúy thản nhiên gật đầu, "Mạc công tử!"
Lạnh nhạt, lạnh lùng.
Mạc Cẩn Hàn kinh ngạc, từ lúc nào thì nha hoàn bên cạnh Vô Ưu, cũng có tính tình như vậy?
"Thúy Thúy, ta đói rồi, ngươi đi làm chút thức ăn cho ta, lại pha nước nóng giúp ta, cả người toàn mồ hôi, khó chịu chết!"
Thúy Thúy lạnh lùng nhìn Mạc Cẩn Hàn, "Mạc công tử, trong vương phủ có người hầu, Thúy Thúy chỉ là nha hoàn của một mình tiểu thư, về sau, chỉ hầu hạ một mình tiểu thư!"
Nói xong, xoay người, rời đi. d đ .com
Mạc Cẩn Hàn kinh ngạc, tiến lên ngăn đường đi của Thúy Thúy, "Này, ta nói, dù gì ta cũng là ân nhân cứu mạng của ngươi, cái người không có lương tâm này, lại đối đãi với ân nhân cứu mạng của ngươi như vậy sao?"
"Ân nhân cứu mạng, Mạc công tử, ta nghĩ, có thể ngươi đã hiểu lầm, ân nhân cứu mạng của Thúy Thúy là tiểu thư!"
"Ngươi. . . . . ." Mạc Cẩn Hàn tức giận.
Nha đầu miệng lưỡi bén nhọn này, thật sự là Thúy Thúy nhát gan yếu đuối ngày đó sao?
Thúy Thúy nhíu mày, cất bước rời đi.
Mạc Cẩn Hàn thất vọng đau khổ nghĩ, chẳng lẽ không xử được một nha hoàn, tiến lên ngăn Thúy Thúy lại.
"Mạc công tử, xin tránh ra. . . . . ."
"Nếu như ta không tránh thì sao?"
Thúy Thúy cắn răng, "Mạc công tử, thật sự không tránh ra sao?"
"È hèm!"
Mạc Cẩn Hàn thật sự không tin, Thúy Thúy có khả năng làm gì hắn.
Con ngươi Thúy Thúy ửng đỏ, tức giận nhìn Mạc Cẩn Hàn, đột nhiên giơ tay lên, dùng sức kéo xiêm áo của mình, soạt một tiếng, kéo xuống một mảnh lớn, lúc Mạc Cẩn Hàn đang kinh ngạc, liền nhét vào trong tay Mạc Cẩn Hàn, lớn tiếng kêu, "Có ai không, cứu mạng, cứu mạng. . . . . ."
Sau đó nặng nề té xuống đất, nức nở nghẹn ngào khóc thút thít.
Mạc Cẩn Hàn khiếp sợ.
Sau khi ở trên mặt bị đánh trúng một quyền, lấy lại tinh thần, trên mặt lại ăn thêm một quyền.
"Đánh chết ngươi tên lưu manh này, bại hoại!"
Cung Nhất nói xong, lại tung một quyền.
Mạc Cẩn Hàn cũng không ngồi yên, sau khi kinh ngạc liền phản kích.
Ngươi đánh ta một quyền, ta đá ngươi một cước, kết quả là đánh nhau với Cung Nhất đến mức vô cùng thê thảm.
Thúy Thúy nhìn, trong lòng lẩm nhẩm.
Cung Nhất, hung hăng dạy dỗ hắn, hung hăng dạy dỗ hắn.
Ai kêu hắn bảo vệ tiểu thư không tốt, khiến tiểu thư bị giật mình, khiến Vương Gia lo lắng.
Mà Cung Nhất, cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, đánh Mạc Cẩn Hàn mặt mũi bầm dập, gương mặt hoàn toàn thay đổi, nhưng bản thân cũng chảy máu, phun ra một ngụm máu, mới cởi áo khoác bên ngoài của mình ra khoác lên người Thúy Thúy, quan tâm hỏi, "Có khỏe không?"
Thấy có người quan tâm mình, Thúy Thúy gật đầu, "Ta không sao!"
Cung Nhất nhìn lòng bàn tay Thúy Thúy bị sướt da, " Làm sao có thể không có việc gì, ngươi xem, tay ngươi cũng chảy máu, đi, ta trước đưa ngươi trở về, sau đó lấy chút thuốc trị thương bôi cho ngươi!"
Thúy Thúy gật đầu.
Ngồi trên ghế, Cung Nhất cẩn thận rửa sạch vết thương cho Thúy Thúy, rồi bôi thuốc, "Mấy ngày nay nhớ không để bị thấm nước, nếu không sẽ để lại sẹo, một khi trên người nữ tử có sẹo, về sau sẽ khó tìm phu quân!"
"Cung thị vệ. . . . . ."
"Ân!"
"Thật ra thì, thật ra thì, mới vừa rồi. . . . . ."
Cung Nhất thấy Thúy Thúy muốn giải thích, nhưng không biết phải mở miệng thế nào, cười ha ha, "Ta biết rõ. . . . . ."
Sắc mặt Thúy Thúy trắng bệch, "Cung thị vệ, ngươi, ta... có phải ta biến thành một nữ tử xấu rồi hay không?"
Cung Nhất cười khúc khích, "Không đâu, tên Mạc Cẩn Hàn kia chính là cần ăn đòn, nói thiệt cho ngươi biết, ta đã sớm muốn trừng trị hắn rồi, chỉ là không tìm được cơ hội, ha ha ha. . . . . ."
Thúy Thúy nghe vậy, mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, "Này Cung thị vệ, ngươi có thể không nói với người khác hay không, nhất là tiểu thư, ta. . . . . ."
Cung Nhất cười.
Trong Vương phủ này, cho dù xảy ra chuyện gì, Vương Gia cũng sẽ biết, mà những ám vệ kia cũng biết, cho nên mới không ra tay, hắn mới có thể trước đánh Mạc Cẩn Hàn một trận.
Lại thấy Thúy Thúy cẩn thận từng li từng tí, gương mặt tiểu nữ tử này, điềm đạm đáng yêu, khiến cho người ta nhìn thấy thì không nhịn được thương tiếc.
"Tốt!"
Thúy Thúy nở một nụ cười, "Cám ơn Cung thị vệ!"
Rất nhanh Vô Ưu đã biết chuyện Thúy Thúy hãm hại Mạc Cẩn Hàn, ngồi cười ở trong ngực Cung Ly Lạc, "Ha ha ha. . . . . ."
"Mạc Cẩn Hàn chính là thích ăn đòn, Thúy Thúy và Cung Nhất thật là quá tuyệt, ca ca, có phải ngươi nên có phần thưởng cho bọn họ!"
Cung Ly Lạc thản nhiên cười, "Tốt!" Đồng ý.
Lại nghe thấy người gác cổng bẩm báo, "Vương Gia, người đã đến!"
Cung Ly Lạc "Ừ" một tiếng, người gác cổng lập tức lui ra.
Cung Ly Lạc mới quay sang nói với Vô Ưu, "Đi, dẫn ngươi đi xem một chút, có thể sẽ hợp ý!"
"Người nào?"
"Hầu hạ ngươi!"
Vô Ưu chu môi, tỏ vẻ nàng thật sự không cần thêm người hầu hạ.
Chỉ là, vì để Cung Ly Lạc an tâm, vẫn đi xem một chút, rồi chọn mấy người tượng trưng.
Nhìn hai mươi người phía dưới cao bằng nhau, đều là nữ tử có gương mặt bình thường, Vô Ưu nghiêng đầu nhìn Cung Ly Lạc.
Ca ca, ngươi là muốn tôn lên vẻ đẹp của ta, hay là muốn nói cho ta biết, họ đều tầm thường, hoàn toàn không lọt nổi vào mắt xanh của ngươi?
Được rồi, mặc kệ là vì lí do gì, Vô Ưu đều có thể cảm thấy Cung Ly Lạc rất để tâm.
"Ca ca, các nàng biết gì?"
"Toàn bộ các kỹ năng!"
"Nha. . . . . ."
Đúng là cao thủ.
Vô Ưu nhíu mày, "Ngươi tìm ở đâu ra vậy?"
Cung Ly Lạc cười, đối với câu hỏi của Vô Ưu, tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn (hễ biết thì sẽ nói, hễ nói thì sẽ nói hết).
"Nha. . . . . ."
Vô Ưu biết, Cung Ly Lạc vì để có thể sống sót, chắc chắn sẽ có thế lực riêng, nhưng mà không nghĩ tới, lại che giấu tốt như vậy.
"Chọn mấy người ở lại làm nha hoàn cận thân, những người khác, sẽ âm thầm bảo vệ ngươi "
Vô Ưu gật đầu, tay lung tung chỉ bốn người.
"Chọn thêm hai người đi!"
Tứ, chết.
Điềm xấu.
Vô Ưu nhíu mày, nghe lời chọn thêm hai người.
"Tên của các ngươi, trước kia tên gì, sau này vẫn gọi như vậy!"
Ai ngờ, sáu người kia lại một chân quỳ xuống, một bộ dạng nữ tử giang hồ, hành vi hào hiệp, "Cầu xin tiểu thư ban tên!"
Vô Ưu kinh ngạc. dien?n l3Quyd0#
Chuyện quan trọng thế này, rồi nghiêng đầu nhìn Cung Ly Lạc, Cung Ly Lạc cười nhạt, "Tùy tiện lấy cho họ tên mà ngươi thích!"
Vô Ưu lẩm bẩm, "Ngươi —— Xuân Vũ, ngươi —— Hạ Hà, ngươi —— Thu Đường, ngươi —— Đông Mai, còn hai người các ngươi sao?"
Vô Ưu trầm tư một lát , "Ngươi —— Thúy Bình, ngươi —— Thúy Liễu!"
"Tạ tiểu thư ban tên!"
Bên cạnh lập tức có thêm sáu nha hoàn, Vô Ưu thật sự không quen.
Ra ra vào vào, bên cạnh đều có sáu người đi theo, Vô Ưu càng thêm không quen.
Định đi tìm Phong Thành Quang.
"Nha đầu đến rồi!"
Vô Ưu ừ một tiếng, ngồi xuống.
Phong Thành Quang chỉ sáu nha hoàn sau lưng Vô Ưu, trong lòng sáng tỏ, "Tiểu thư nhà các ngươi ngồi ở chỗ lão già này một lát, các ngươi đều đi xuống đi!"
Sáu nha hoàn nghe vậy, đưa mắt nhìn nhau, nhưng vẫn không cử động.
Vô Ưu khoát tay, "Đi xuống đi!"
"Dạ!" Sáu người đồng loạt lên tiếng trả lời, lui ra.