Trở lại khách điếm.
Vô Ưu rất hưng phấn.
Đá Cung Ly Lạc lựa chọn cũng cắt ra Ngọc Thạch, quả thật giống như chuyện trên trời rơi xuống bánh bao thịt, nhưng cũng không quan trọng, quan trọng là, Cung Ly Lạc cưng chiều nói với nàng, tất cả đều cho nàng làm đồ chơi, nàng thích gì, thì làm cái đó.
"Ca ca, ta muốn làm khuyên tai, còn có vòng ngọc, còn có ngọc bội, còn có trâm cài đầu, còn có. . . . . ."
Vô Ưu nói không ngừng, Cung Ly Lạc cười nhạt nhìn Vô Ưu, mặt tràn đầy tình cảm dịu dàng.
"Tốt!"
Vô Ưu vui mừng, như hài tử, ôm Cung Ly Lạc, hung hăng hôn mấy cái trên mặt Cung Ly Lạc.
Cung Ly Lạc đỏ mặt.
Mắt Phong Thành Quang trợn trắng, ban ngày ban mặt.
Cung Nhất, Cung Nhị lập tức lui xuống đi chuẩn bị cơm tối, Cung Nhất thuận tiện kéo Thúy Thúy đang sững sốt xuống.
"Ca ca. . . . . ."
"Ân!"
Vô Ưu cắn cắn môi, nghiêng đầu nhìn Phong Thành Quang, "Ngươi còn chưa đi sao?"
"Đi đâu?" Phong Thành Quang biết rõ còn cố hỏi.
Hắn không muốn đi, xem nàng làm thế nào.
"Trở về phòng!"
Phong Thành Quang nhíu mày, "Ta trở về phòng làm cái gì? Trời còn chưa tối, cơm tối cũng chưa ăn, đi ngủ thì còn sớm!"
Vô Ưu giận, "Lão đầu!"
Từ trong ngực Cung Ly Lạc đứng dậy, nheo tròng mắt lại, hung tợn đi về phía Phong Thành Quang, Phong Thành Quang nhìn dáng vẻ hung hãn của Vô Ưu, vội vàng đứng lên, vận khí, co cẳng chạy.
Bộ dạng chạy trối chết, vừa tức cười vừa đáng yêu.
Vô Ưu nhìn, ha ha nở một nụ cười.
Cung Ly Lạc đứng dậy, đi tới sau lưng Vô Ưu, "Hắn rất thương ngươi!"
Vô Ưu bĩu môi, "Hắn chỉ biết đối nghịch với ta!"
"Nhưng, không thể phủ nhận, hắn rất thương ngươi!"
Vô Ưu nghe vậy, mới nghiêm chỉnh suy nghĩ ý tứ của Cung Ly Lạc.
Đúng vậy, Phong Thành Quang thực sự rất thương nàng.
Từ lúc vừa mới bắt đầu, đối với nàng hết lòng trị liệu, càng về sau càng sủng ái, đến cuối cùng lại khuất phục, thật ra thì, loại nhân vật giống như hắn, nếu như không phải là thương, cưng chiều, yêu quý, tại sao lại sợ nàng.
"Ca ca. . . . . ."
Cung Ly Lạc nhẹ nhàng ôm Vô Ưu vào trong ngực, "Không cần thay đổi, cái hắn muốn, chưa chắc là một Vô Ưu ngoan ngoãn phục tùng, cho nên, bây giờ có bộ dạng gì, sau này vẫn là bộ dạng đó!"
Vô Ưu vùi ở trong ngực Cung Ly Lạc, nặng nề gật đầu.
Mạc Cẩn Hàn biết được Vô Ưu Cung Ly Lạc đã trở lại, vội vàng tới đại sảnh, lại thấy Cung Ly Lạc ôm lấy Vô Ưu, đứng ở cửa đại sảnh, hai người đều mặc tử y, xiêm áo bồng bềnh, vô cùng xứng đôi.
Siết chặt hà bao trong tay, yên lặng xoay người.
Sau khi Mạc Cẩn Hàn xoay người, ánh mắt Cung Ly Lạc lạnh lùng nhìn vị trí Mạc Cẩn Hàn vừa mới đứng, con ngươi khẽ nheo lại.
Cơm tối. d đ [`l`ê`] [`q`u`ý`] [`đ`ô`n`]
Bảy người, một bàn lớn đầy món ăn.
Chỉ là, hơn phân nửa đều là món Vô Ưu thích ăn, Phong Thành Quang muốn uống vài ngụm rượu.
Thúy Thúy ngồi ở bên cạnh Vô Ưu, chuẩn bị phục vụ Vô Ưu, Cung Ly Lạc thản nhiên mở miệng, "Tự ngươi ăn, Ưu nhi, ta sẽ gắp thức ăn cho nàng!"
Thúy Thúy vội vàng cung cung kính kính gật đầu.
Cung Ly Lạc vừa ăn cơm, vừa gắp thức ăn đặt ở trong chén Vô Ưu, mặn chay phối hợp, thức ăn quá mặn quá cay, chỉ gắp một lần, cho Vô Ưu nếm qua là tốt rồi.
Vô Ưu ngoan ngoãn ăn cơm, mặc kệ Cung Ly Lạc gắp cái gì, đều ăn.
Cho đến khi, "No rồi, không ăn được nữa!"
Đặt đũa xuống, Cung Ly Lạc thấy vậy cũng đặt đũa xuống.
Dạ dày Cung Ly Lạc rất nhỏ, nhớ lại tước đây, khi tiểu Vô Ưu khả ái của hắn, hoàn toàn rời hắn mà đi, cho dù ba ngày ba đêm không ăn không uống, cũng không sao.
Về sau, khi ăn, cũng rất hay soi mói.
Không muốn ăn rất nhiều thứ.
Cho đến khi Vô Ưu trở lại, hắn mới từ từ có khẩu vị lại, ăn nhiều hơn trước kia.
Vô Ưu cũng không bắt buộc hắn ăn quá nhiều.
Sau khi ăn xong, Vô Ưu luôn có thói quen kéo Cung Ly Lạc cùng đi tản bộ, thuận tiện tiêu thực.
Một bóng đen bay ra.
Vô Ưu nhanh chóng rút chủy thủ ra, ngăn ở trước người Cung Ly Lạc, cảnh giác nhìn chằm chằm người phía trước. Cung Ly Lạc nhìn, trong nháy mắt trái tim rất đau đớn, bàn tay nhẹ nhàng nắm bả vai Vô Ưu, dịu dàng nói, "Ưu nhi, người của mình!"
Vô Ưu nhíu mày, thu hồi chủy thủ.
Cung Ly Lạc mới lạnh nhạt nói: "Chuyện gì?"
"Bẩm chủ tử, có người tung ra tin tức, Lôi Lão Hổ chính là Phong Đại Xuyên năm đó!"
"Tin tức là do Phỉ Cơ truyền đến?" Cung Ly Lạc lạnh nhạt hỏi.
"Vẫn không chắc chắn, nhưng có lẽ Phỉ Cơ vẫn chưa tiếp cận Lôi Lão Hổ!"
Cung Ly Lạc khoát tay.
Ứng Vi lập tức lui ra.
Vô Ưu cũng không hỏi nhiều, "Ca ca, mệt rồi!"
"Mệt rồi thì trở về tắm rửa đi ngủ!"
"Uhm!"
Sau khi tắm rửa xong, Vô Ưu không mặc xiêm áo, nghiêng người dựa vào trên giường, ném cho Cung Ly Lạc một ánh mắt vô cùng quyến rũ.
Cung Ly Lạc nhìn, ho khan.
Hai tai ửng hồng.
Vô Ưu cười.
Không biết bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần, khi nàng chủ động, Cung Ly Lạc sẽ mặt đỏ tai hồng, hô hấp dồn dập, dĩ nhiên, đêm đó Cung Ly Lạc cũng sẽ cực kỳ kích động.
Cực kỳ nhiệt tình.
"Tiểu Ly Ly ~"
"Khụ khụ khụ. . . . . ."
"Sắc trời đã tối, Tiểu Ly Ly, chúng ta phải sớm đi ngủ thôi ~"
"Ta đi tắm rửa!"
Vô Ưu nhíu mày, "Tiểu Ly Ly, ngươi không thành thật, rõ ràng ngươi mới vừa tắm rửa qua, hơn nữa, còn là chúng ta cùng nhau tắm~"
Cung Ly Lạc im lặng.
Ngày hôm sau.
Đám người Cung Ly Lạc lại đến cửa hàng Ngọc Thạch của Âu Dương Minh Ngọc, chọn lựa đá như cũ.
Chỉ là, hôm nay, so với hôm qua, Cung Ly Lạc chọn đến bốn mươi tảng đá thô, Phong Thành Quang cũng chọn mười tảng.
Cắt đá ngay tại chỗ, mỗi một tảng cắt ra, đều có màu lục.
Rất nhiều người đứng ở cửa, xem náo nhiệt, chuẩn bị làm quen với Cung Ly Lạc, cũng có người chuẩn bị mời Cung Ly Lạc đến phủ làm khách.
Nhưng mặt Cung Ly Lạc vẫn lạnh lẽo nghiêm trang, hờ hững sẳng giọng, trừ cười với Vô Ưu ở bên cạnh, đối với bất kỳ người nào, đều lạnh lùng không nhìn qua một lần.
Sau khi Cung Ly Lạc rời đi, trong nháy mắt đá trong cửa hàng đã bị mua hết sạch.
Âu Dương phủ.
Sau khi Âu Dương Minh Ngọc biết được, con ngươi híp lại.
Nếu cứ tiếp tục như thế, không đủ đá để cung ứng, cho dù buôn bán tốt cũng vô ích.
Cung Ly Lạc. . . . . .
Không chỉ tính kế với Lôi Lão Hổ, cũng tính kế với Âu Dương Minh Ngọc hắn.
Rốt cuộc hắn muốn làm gì?
"Chủ tử. . . . . ."
"Bổ sung đá!"
"Dạ!"
Ngày thứ ba.
Cung Ly Lạc lại dẫn đám người Vô Ưu đến.
Chọn lựa sáu mươi tảng đá thô, tảng nào cũng cắt ra lục, thậm chí còn có một tảng cắt ra Phỉ Thúy, một tảng Đế Vương Lục!
Trong nháy mắt, khách điếm đám người Cung Ly Lạc ở, đều đã chật cứng người.
"Chủ tử. . . . . ."
Âu Dương Minh Ngọc đứng ở trước cửa sổ, nhíu lông mày, "Lại cắt ra lục sao?"
"Dạ, cắt ra Phỉ Thúy và Đế Vương Lục!"
Âu Dương Minh Ngọc nắm quyền, "Tiếp tục nhập hàng!"
"Chủ tử, chúng ta đã nhập không ít hàng!"
Âu Dương Minh Ngọc ngẩng đầu, day huyệt thái dương, "Ta tự có biện pháp, tiếp tục nhập hàng!"
"Dạ!"
Đêm khuya.
Vô Ưu cùng Phong Thành Quang chơi cờ.
"Lão đầu, ngươi đừng ăn vạ nữa, ta sẽ không khách khí với ngươi!" Vô Ưu tức giận mắng.
Phong Thành Quang hừ lạnh, "Ta nào có, ta không có, ta. . . . . ."
"Ngươi... ngươi, ngươi, còn dài dòng nữa, ta không chơi với ngươi!" Vô Ưu nói xong, hạ quân cờ xuống.
Lần nữa giết Phong Thành Quang không chừa mảnh giáp.
"A ha ha, lão đầu, ngươi thật sự quá yếu rồi, mau trở về, rửa sạch móng vuốt, chúng ta chơi đến đây thôi!"
Phong Thành Quang giận, "Nha đầu, ta là trưởng bối của ngươi, ngươi không thể nhường ta sao?"
"Ta khinh, là ai khi vừa mới bắt đầu, nói kỳ nghệ của ta (PTQ) tinh xảo, ngươi (VƯ) ngàn vạn lần không được ** ta, cứ việc thể hiện tất cả. Kết quả ta đã thể hiện hết, ngươi lại thua không chừa mảnh giáp, a ha ha, a ha ha, kỳ nghệ của ta rất tinh xảo. . . . . ." Vô Ưu vừa nói, vừa cười.
Phong Thành Quang vô cùng tức giận.
"Ta không chơi với ngươi nữa, ta đi tắm rồi ngủ một giấc!"
Nói xong liền rời đi.
Vô Ưu ở một bên thấp giọng kêu, "Lão đầu, nhớ rõ ngươi nợ ta mười một vạn năm ngàn lượng bạc, không thể ăn vạ!"
"Hừ!" Phong Thành Quang hừ lạnh, tốn hơi thừa lời nghiến răng.
"A ha ha ha. . . . . ."
Vô Ưu vô cùng vui vẻ.
Đợi sau khi Phong Thành Quang rời đi, lặng lẽ từ trong tay áo lấy ra mấy quân cờ, vui sướng đặt vào trong lọ đựng cờ.
Cung Ly Lạc ở một bên, yên lặng lắc đầu.
Phong Thành Quang nằm mơ cũng nghĩ không đến, Vô Ưu đã lừa gạt hắn.
Một đêm này, Vô Ưu ngủ cực kỳ ngon giấc, Phong Thành Quang lại nghĩ mãi không ra, kỳ nghệ của hắn xác thực rất tinh xảo, tại sao lại đi xuống đến mức không bằng Vô Ưu?
Hôm sau. diendan
Trời sáng, Vô Ưu không muốn rời giường, nên dựa vào trên giường, Cung Ly Lạc cũng không có ý định rời giường, nên ngủ nướng cùng Vô Ưu.
Lúc mặt trời đã lên cao, Vô Ưu đói đến mức ngực dán vào lưng, mới mò mẫn rời giường, sau khi rửa mặt cùng Cung Ly Lạc, Cung Nhất, Thúy Thúy đã sớm chuẩn bị thức ăn.
"Các ngươi đã ăn chưa?" Vô Ưu hỏi.
Thúy Thúy gật đầu, "Chúng ta đã ăn, ăn thịt gà, còn có cá!"
"Uh, thích ăn cái gì, thì cứ nói phòng bếp làm, nếu không thì kêu Cung Nhất, Cung Nhị đi ra ngoài phố mua về!" Vô Ưu nói.
Thúy Thúy gật đầu.
Lời nói của tiểu thư, mỗi một câu nàng đều ghi nhớ trong lòng, không dám quên.
Sau khi ăn xong.
Cung Nhất tiến đến bẩm báo, "Âu Dương Minh Ngọc cầu kiến!"
Cung Ly Lạc thản nhiên nhếch môi, "Cho mời!"
Âu Dương Minh Ngọc đi vào đại sảnh, lại thấy Cung Ly Lạc mặc một bộ tử y giống Vô Ưu ngồi ở chủ vị, cười cười nói nhỏ, không biết Cung Ly Lạc nói cái gì, chọc cho Vô Ưu ha ha ha cười không ngừng.
Vô Ưu cười, không phải cười như các tiểu thư khác, cười không lộ răng, mà là a a ha ha nhếch miệng cười lớn.
Kiều mỵ như hoa, nhân trung (*) Phượng.
(*) Nhân trung là rãnh lõm chạy từ dưới mũi đến giữa môi trên
Nụ cười như vậy, Âu Dương Minh Ngọc chưa từng thấy qua.
Mà Cung Ly Lạc, tử y tóc trắng, mặt như Quan Vũ (*),tư thế như tiên giáng trần, nhân trung Long.
(*) Quan Vũ ở đây muốn chỉ Quan Công, nhưng ta thật không hiểu Ly ca ca giống Quan Công ở chỗ nào, Mặt Đỏ??? Râu Dài???, nếu so sánh về khí chất thì còn có thể chấp nhận được.
"Âu Dương Minh Ngọc gặp qua. . . . . ."