Tác giả: Chi U Cửu
Người đào hố: Thì Là Thì Là🌼
Thời gian cập nhật: 22/03/2024
Chương 103: Ngoại truyện về nam nữ chính (3)
Nói chung, nếu có thể từ hiện tại quay về lúc trước thì cũng có thể thay đổi một chút gì đó. Bởi vì là mang theo nhiều kinh nghiệm và bản lĩnh quay về.
Nhưng Chiết Tịch Lam muốn dùng cái này để thay đổi vận mệnh, khiến cho bản thân không dựa vào lập gia đình mà chỉ dựa vào chính mình để sống tốt hơn thì lại không thể.
Cho dù là Chiết Tịch Lam mười hai tuổi hay là Chiết Tịch Lam hai mươi tuổi, nàng đều không thể dựa vào chính mình để thay đổi vận mệnh.
Nếu nàng muốn thay đổi vận mệnh, chỉ có thể dựa vào ba người khác.
Một dựa vào cha huynh, hai dựa vào trượng phu, ba dựa vào con cái.
Cho dù nghĩ như thế nào thì bản thân nàng cũng vẫn không dựa vào được.
Thịnh Trường Dực vừa an ủi nàng, vừa không nể tình nói: "Chúng ta nói về nàng lúc còn nhỏ trước, cha huynh của nàng là quan, cho dù nàng là nam hay nữ thì nàng đều không buôn bán được. Vả lại, nàng lại có thể buôn bán gì đây? Lúc đó nàng chỉ là một đứa bé, thứ nàng có thể bán chỉ có hà bao. Nhà nàng cũng nghèo, không có tiền vốn làm giàu… Cho dù bây giờ nàng đã học được rất nhiều bản lĩnh, nhưng đến năm đó, nàng chỉ là có thêm đạo lí đối nhân xử thế, có thêm một phần kiến giải đối với sự việc, nàng vẫn không có bạc, vẫn cực kỳ nghèo như trước, nữ nhi của quan nhỏ, không trèo lên cái cây lớn quá cao được."
Vừa rồi Chiết Tịch Lam còn hơi tức giận bất bình, ra sức đập lên tay hắn một cái, cũng may nàng là người có thể tỉnh táo lại trong phút chốc, thấy đánh tay người ta đỏ lên rồi, lại vội cầm tay hắn hôn một cái, rồi sau đó nghiêm túc gật đầu: "Chàng nói đúng."
Khi còn bé nhà chỉ có bốn bức tường, toà nhà tả tơi lụp xụp, kỳ thực vẫn rất hâm mộ Phó gia ở cách vách. Cho nên có một khoảnh khắc như thế, nàng cũng sẽ nghĩ đợi ta lớn lên có bạc rồi thì ta sẽ mua tòa nhà lớn để ở.
Nhưng cho dù từ lúc này của hiện tại về lại đến năm đó, nàng vẫn không mua nổi toà nhà như của Phó gia.
.wattpad.com/user/thilathila
Đúng là nàng giống như Thịnh Trường Dực nói, vẫn chỉ có thể lén bán mấy cái hà bao như trước.
Điều này thật sự khiến người ta phải tức giận.
Thịnh Trường Dực lại nhẹ nhàng vuốt ve tóc nàng: "Cho nên, nàng của lúc đó ở dưới cái loại hoàn cảnh kia, chỉ có thể nghĩ đến việc lập gia đình."
Thật ra điều này cũng không cần phải suy nghĩ tỉ mỉ. Mưa dầm thấm đất, trăm nghìn năm giáo dục cảm hóa đối với nữ tử, sớm đã khiến cho ý nghĩ đầu tiên của nàng là lập gia đình thay đổi vận mệnh.
Về sau đến kinh đô, tuổi nàng cũng lớn rồi, gặp được người cũng tốt nên đã có lựa chọn. Nhưng lựa chọn của nàng chẳng qua là gả nhà này thay vì gả nhà kia.
Mãi đến sau này, Thịnh Trường Dực đã mang đến cho nàng một con đường mới. Hắn giới thiệu Trưởng công chúa Khang Định cho nàng.
Từ chỗ Trưởng công chúa Khang Định*, nàng biết thật ra bản thân có thể làm nữ quan. Chỉ cần có bổng lộc thì nàng không đói chết được. Nếu có thể có được sự yêu thích của Trưởng công chúa Khang Định nữa, nói không chừng nàng còn sống tốt hơn gả cho trượng phu tốt.
Dần dần nàng lại không muốn lập gia đình nữa.
Nhưng nếu không có Thịnh Trường Dực, một kẻ là nữ nhi của quan nhỏ như nàng, cho dù dựa vào phủ Nam Lăng Hầu thì cũng không có biện pháp trèo lên Trưởng công chúa Khang Định được.
Điều này thật sự là khiến cho người ta phải buồn phiền.
Cho dù không dựa vào Thịnh Trường Dực, không trèo lên Trưởng công chúa Khang Định, sau cùng nàng vẫn thể dựa vào chức quan của Chiết Tùng Niên và Chu Cẩm Quân gả vào một nhà tốt, hoặc là cứ không gả, ở lại nhà quản lý nhà cửa nhưng cũng không phải là dựa vào chính bản thân nàng.
Cho nên suy nghĩ kỹ càng thì thấy nàng vẫn phải dựa vào nam nhân để đi lên phía trên. Nếu dựa vào chính nàng, nàng hoàn toàn không có cách để kiếm được bạc sống cuộc sống tốt lành.
Điều này lại khiến cho người ta rất không thoải mái. Nàng bực bội kéo kéo tóc của Thịnh Trường Dực cho hả giận, kéo tới mức hắn không thể không cúi đầu mới không đau. Thế là nhỏ tiếng cười cười: "Cứ luôn lấy ta để trút giận!"
Chiết Tịch Lam thở dài một hơi thật dài, hai chân đạp một cái: "Phiền chết đi được."
Quả thật Thịnh Trường Dực là một người cực kỳ dịu dàng ở trước mặt nàng, bị nàng làm phiền kéo kéo cũng cười dịu dàng, cuối cùng thở dài: "Đây là lỗi của thế đạo, một tiểu cô nương như nàng đâu có thể đảm đương được, tất nhiên chỉ có thể gặp sao hay vậy thôi."
Nếu là một nam tử, còn có thể đọc sách thi khoa cử, nhưng là nữ tử thì chỉ có thể đi lập gia đình.
Hắn nói: "Vạn loại suy nghĩ của nàng đều tốt, nhưng bởi vì quá tốt, muốn quá nhiều nên lại không tốt nữa, nên lại sống mơ hồ."
Chiết Tịch Lam hơi không phục nhưng không có cách nào phản bác. Nàng chỉ có thể oán giận bổ nhào vào hắn, lăn qua lăn lại trên người hắn. Đè trên người hắn mà lăn ọt ọt rồi lại lăn vào trong đất bùn bên cạnh.
Bùn đất làm bẩn váy, Thịnh Trường Dực hết cách, chỉ có thể đứng lên cúi xuống ôm ngang người lên, sau đó đi đến trong hành lang rồi thả người xuống.
.wattpad.com/user/thilathila
Trên hành lang dài lát sàn gỗ, hắn lại cởi áo ngoài của mình ra trải lên trên mặt sàn, dịu dàng: "Nàng lăn đi."
Chiết Tịch: Lam "..."
Đột nhiên lại không muốn lăn nữa.
Ấu trĩ lắm!
Nàng bò dậy: "Đêm nay ăn lẩu đi, ta phải ăn thật nhiều, như vậy mới có thể làm tiêu tan phiền muộn trong lòng ta được."
Thịnh Trường Dực gật đầu, vươn tay kéo người lên, sau đó cúi người một cái, đặt tay lên eo nàng rồi cõng người lên lưng.
Thế đạo không trong sạch, nàng lại cũng không nhẹ.
Cứ để hắn cõng đi thôi.
Sau đó trêu chọc nàng: "Quả thật gần đây nàng hơi mập lên rồi, rất tốt."
Chiết Tịch Lam tức giận mắng: "Chàng mới mập."
Nàng đập đập lên lưng hắn, nhưng hắn bước đi vững vàng chắc chắn, nàng không hạ sức đánh nữa. Sau đó cảm thấy mình đang ức hiếp người ta nên lại giả vờ giả vịt: "Đập đau chàng, ta cũng đau lòng."
Thịnh Trường Dực: "Nàng đã thương ta như thế, vậy lát nữa nàng ăn lẩu, ta không tranh thịt ăn với nàng nữa. Cho nàng ăn hết."
Chiết Tịch Lam lại vui vẻ.
Thật sự giống như một đứa bé vậy.
Nhưng Tiểu Hoa không biết hai người đang chơi gì, thấy hai người đi xa rồi, thử thăm dò lăn qua lăn lại trên xiêm y mà vừa nãy Thịnh Trường Dực đặt trên sàn.
Chiết Tịch Lam quay đầu nhìn thấy, lại cười khúc khích: "Tiểu Hoa… đi ăn thịt nào."
Tiểu Hoa vui vẻ bò dậy đi theo.
Chiết Tịch Lam liếc nhìn nó, đột nhiên như có điều suy nghĩ: "Chàng nói xem ta có giống Tiểu Hoa không? Tuy là mãnh hổ nhưng lại chỉ có thể nuôi trong nhà."
Nó bị con người quản chế, nàng cũng bị cái thế đạo này quản chế.
Sau đó không hề cảm thấy bản thân không phải mãnh hổ. Nàng phấn khích nói với Thịnh Trường Dực về công lao to lớn mấy năm qua của bản thân… một cái cung thành to như vậy, nàng đã sờ thấu những thứ cong cong quẹo quẹo ở bên trong rồi.
"Tuy là đứng ở địa vị cao sờ thấu nhưng ta cũng rất lợi hại nhé, nói mình là mãnh hổ không hề khoa trương chút nào. Ta nói cho chàng biết, cho dù ở trên triều đình của chàng, ta cũng có thể có một chỗ đứng đấy."
Thịnh Trường Dực: "Phải, nàng chắc chắn có."
Chiết Tịch Lam vốn không phải một người ham rối rắm, nghĩ thông suốt rồi là cho qua, cho qua rồi thì lại cứ tiếp tục làm chuyện của mình mà không phải là oán hận thế đạo.
.wattpad.com/user/thilathila
Nàng ngộ ra đạo lý sâu hơn một chút: Hòa giải với bản thân mình của trước kia.
"Không thể trách móc quá nặng nề chính mình của quá khứ, khi đó mình đã rất lợi hại rồi. Phải trách móc người khác, trách móc thế đạo, trách móc tất cả, khoan dung với chính mình."
Đây là chữ nàng viết lên giấy vào buổi tối.
Cho nên cứ sống như vậy đi. Dù sao thì nàng cũng không có chí hướng rộng lớn gì đó, chưa từng muốn thay đổi cái thế đạo này, từ đầu đến cuối, nàng chỉ là muốn sống tốt hơn một chút thôi.
Và nàng có đủ may mắn, không bị thế đạo giày vò, nàng sống rất tốt.
Thế này đã rất tốt rồi.
Sống mơ hồ, sống rõ ràng minh mẫn, loại nào mà không phải là sống đâu.
Vừa nghĩ như thế, vậy mà lại cảm thấy mình có loại giác ngộ triệt để, điều này cũng không tốt. Nàng có rất nhiều ham muốn thế tục, đâu thể giác ngộ triệt để chứ… Đây là từ chuẩn bị cho những hoà thượng đạo sĩ kia.
Vì thế lại định tìm chút việc. Đã nhẫn nại tìm một tháng, còn thật sự để cho nàng tìm được rồi.
Kỳ thực lần này nàng đã nhẫn nại tìm ra được một việc lớn… Bạc chi phí trong cung còn quá nhiều, nàng muốn thử tiết kiệm ra chút bạc.
Thịnh Trường Dực: "Nàng muốn thắt lưng buộc bụng?"
Chiết Tịch Lam lắc đầu: "Đương nhiên không phải. Nếu thắt lưng buộc bụng thì ta sẽ không sống dễ chịu được nữa rồi."
Sao có thể thắt lưng buộc bụng được chứ.
Nàng là do những ngày này đối chiếu sổ sách chính nên đã phát hiện một chuyện mà mọi người xem nhẹ.
"Trừ nhóm thái phi đi thì trong cung chỉ có bốn chủ tử, nhưng nghĩ kỹ lại, tuy bớt dùng bạc hơn khi có đông phi tần nhưng cũng không bớt nhiều lắm... Chúng ta vốn không có tiêu nhiều như vậy, vậy bạc đã đi đâu rồi chứ?"
Nàng nghiêm túc nói với Thịnh Trường Dực: "Bình thường ta đối chiếu sổ nhỏ đều đúng, nhưng xem lại sổ chính mười mấy năm qua một lượt, lại phát hiện bất thường. Ta phải tra từng chút từng chút một, nhất định phải điều tra ra là con chuột nào đã ăn lương thực của ta, rồi sau đó phải sửa thùng gạo lại, về sau không có chuột dám đến nữa thì mới được!"
.wattpad.com/user/thilathila
Nàng lại trở nên bận rộn. Nàng bận rộn, ban ngày vô cùng mệt mỏi, thế nên buổi tối khi về lại cực kỳ buồn ngủ.
Lúc trước Thịnh Trường Dực chịu đựng không dám đụng vào nàng nhưng nàng không thành thật, một tối luôn có thể làm cho hắn phá giới một lần, hiện giờ thì thảm rồi, nàng vừa nằm lên giường đã ngủ, sáng sớm thức dậy còn sớm hơn hắn, ngáp liên tục, trông mệt muốn gục luôn rồi.
Hắn vội vàng mời Hoàng hậu đến. Khi gặp là Hoàng hậu tính tình lợi hại lạnh lùng nghiêm nghị, sau khi biết chuyện Chiết Tịch Lam muốn làm, sắc mặt lại trở nên rất quái lạ.
Bà hỏi: "Ta không có nghe rõ, con lặp lại lần nữa, con muốn làm gì?"