Tác giả: Chi U Cửu
Người đào hố: Thì Là Thì Là🌼
Thời gian cập nhật: 22/03/2024
.wattpad.com/user/thilathila
Chương 111.2: Cuộc đời Tống Đào Yêu (Hết ngoại truyện về Chiết Tùng Niên)
Sau khi Tống Đào Yêu nghe xong vừa áy náy vừa bi phẫn, cơn giận trong lòng chỉ có thể xả lên Chiết Tùng Niên.
Buổi tối hắn vừa về, nàng đã mắng: "Ta đi theo ngươi chưa từng được sống một ngày tốt lành, là đáng đời ta, chỉ trách bản thân ta mắt mù gả cho ngươi, nhưng bọn nhỏ thì sao? Chẳng qua là đi nhà hàng xóm ăn một miếng thịt kho tàu thôi mà đã bị đuổi tới tận nhà để mắng, bị nói nhiều lần như vậy!"
"Chiết Tùng Niên, rốt cuộc ngươi đang nghĩ cái gì vậy, ta thật sự không hiểu, thật sự, tuy rằng ta ghét đối phương nhưng ta cảm thấy nàng ta như vậy mới là chân chính sống. Phó đại nhân không có thanh danh tốt như ngươi nhưng hắn ta được cái gì cũng cầm về nhà hết, mấy đứa con nhà hắn ăn đến mức trắng nõn, đồ đạc trong nhà ngày càng nhiều, nhưng ngươi nhìn nhà chúng ta thử xem…"
Chiết Tùng Niên vẫn chỉ biết áy náy như cũ, vẫn chỉ biết cúi đầu như cũ. Hắn vẫn không thể sửa đi sự vô tư của mình, khiến cho Tống Đào Yêu càng ngày càng sụp đổ.
Hai người lớn cãi nhau, vĩnh viễn chỉ có giọng của a nương là sụp đổ. Chiết Tịch Lam được a tỷ ôm vào lòng, nhỏ giọng hỏi: "Cha không nói lời nào thì a nương sẽ càng tức giận nhỉ?"
Chiết Triêu Yên thở dài một hơi, gật đầu.
Chiết Tịch Lam mím môi: "A tỷ, muội không hề thích như bây giờ. Cha thường xuyên không ở nhà, a nương không khóc thì náo loạn, người bên ngoài cũng không ổn, không phải có người chết thì là có người xấu, ngay cả A Lí cũng là một tên hèn nhát, về sau muội không bao giờ muốn chơi với hắn nữa."
Nàng ôm chặt lấy a tỷ: "Muội chỉ chơi với tỷ, vẫn là a tỷ tốt hơn."
Chiết Triêu Yên nhẹ nhàng vuốt đầu nàng, lại lần nữa thở dài một hơi thật dài: "Được, muội chỉ chơi với a tỷ là được."
Buổi tối hai người cùng nhau ngủ. Ngày hôm sau thức dậy, Chiết Tịch Lam muốn lấy lòng a nương nên đã cầm roi cười ngoan ngoãn đi tới: "A nương, a nương dạy con dùng roi được không ạ?"
Ngày hôm qua Tống Đào Yêu cãi nhau với Chiết Tùng Niên, càng cãi càng đau lòng, ấm ức nhiều năm như vậy cùng ùa lên, lúc này còn đang ấm ức, nàng nhìn roi lại nghĩ tới quá khứ của mình, nghĩ tới quá khứ lại hối hận, thế là giọng điệu cũng gay gắt lên.
"Học cái gì mà học! Học rồi cũng có ích lợi gì! Là có thể đánh nhau khắp nơi hay là thế nào! Cuối cùng còn không phải là phải xuất giá! Xuất giá rồi thì thế nào, còn không phải sống thành bộ dạng này của ta sao?"
Chiết Tịch Lam hoảng sợ nhưng Tống Đào Yêu vẫn chưa tỉnh táo lại, khuynh hướng cực đoan vẫn nặng nề như cũ.
Nàng mắng: "Học roi cái gì mà học, không được học! Thứ không hề hữu dụng thì học làm cái gì, còn không bằng học thêu hoa để trợ cấp chi phí trong nhà."
Chiết Tịch Lam đã thật sự bị dọa sợ rồi. Đúng lúc Chiết Triêu Yên về, nghe thấy những lời này, thấy muội muội bị dọa đờ ra, vội vàng bế muội muội lên, nhíu mày: "A nương, muội ấy còn nhỏ, a nương đừng đối xử với muội ấy như vậy."
Lần đầu tiên Tống Đào Yêu cũng nói chuyện với nữ nhi bằng lời nói ác ý: "Ta đối với các ngươi tốt cũng có ích lợi gì, ta chẳng qua là nói nó một câu thôi mà con đã phải nói như vậy với ta. Ta có bao nhiêu khó khăn con có biết hay không!"
Chiết Triêu Yên biết, nàng quá biết. Cho nên nàng tận tâm tận lực khuyên giải a nương, phê phán cha, thậm chí đề nghị hòa ly.
Nhưng cha nương đều không đồng ý. Chiết Triêu Yên không hiểu nổi bọn họ, vì sao đến loại tình trạng này rồi mà còn không hòa ly. Nàng có thể sống cùng muội muội và a nương, cha thì tùy ông ấy đi, như vậy đối với ai cũng ổn cả."
Nhưng ai cũng không đồng ý, đều cảm thấy nàng đang nói đùa. Nàng cũng rất bất đắc dĩ.
Nàng nói: "A nương, thật sự a nương quá khổ, như vậy không chỉ có a nương sống không dễ chịu mà con với muội muội cũng sẽ bị ảnh hưởng."
Nàng thở dài, tuổi còn nhỏ nhưng đã gánh vác trách nhiệm của nửa cái nhà. Tống Đào Yêu nhìn đại nữ nhi quá mức thành thục, lại nhìn tiểu nữ nhi hoảng loạn, lập tức lệ rơi đầy mặt.
Nàng che mặt khóc, xin lỗi: "Các con đừng trách ta, lúc trước ta không như vậy, hai ngày nay cũng không biết là làm sao nữa, ta không thể nào khống chế nổi mình."
Chiết Triêu Yên buông muội muội xuống, đi qua lấy tay ôm đầu a nương: "Con biết, con đều biết cả, a nương, a nương không cần tự trách, thật đấy ạ."
Tống Đào Yêu khóc một trận nhưng vẫn như trước chẳng có tác dụng gì. Trong lòng vẫn phiền muộn. Vì thế đã cố hết sức để không nổi nóng, không nổi nóng với con cái.
Nhưng trong lòng bị đè nén quá nhiều, nàng chỉ có thể bắt đầu cằn nhằn. Nàng cũng không quá ồn ào, chỉ bắt đầu nói mãi, bắt đầu nói mãi từ chỗ xấu của Chiết Tùng Niên khi còn bé cho tới chỗ xấu của hắn bây giờ, hết câu này tới câu khác, hết ngày này tới ngày khác, nàng bắt đầu nghiện oán giận.
Lời mà nàng thường xuyên nói là: "Ầy, nếu lúc ấy không gả cho cha con thì tốt rồi, nếu lúc trước ta không gả tới đây, không sinh hai đứa, hai đứa cũng sẽ không phải chịu khổ theo ta."
Lúc đầu Chiết Tịch Lam còn đi an ủi bà, sau đó thì không muốn an ủi nữa. Bởi vì an ủi tới an ủi lui vẫn là những lời đó, nói lần này đến lần khác, bản thân nàng cũng nói chán rồi.
Nàng vẫn còn là một đứa trẻ, căn bản có sự kiên nhẫn đó. Sau này khi a nương lại oán giận những thứ này tiếp thì nàng sẽ chạy ra ngoài.
Bất luận là dưới chân tường hay là phố lớn ngõ nhỏ, chỉ cần không ở nhà thì nàng sẽ rất vui vẻ. Nhưng bởi vì như vậy, tính tình của nàng cũng rất cô độc, cuối cùng không có ai nào muốn chơi với nàng. Ngược lại Phó Lí vẫn luôn giống như cái đuôi ở phía sau nàng, làm cho nàng lại tha thứ cho sự yếu đuối của hắn tiếp.
Chiết Tùng Niên vẫn bận rộn chuyện bên ngoài như trước, Chu Cẩm Quân làm thị vệ ở phủ Vân vương, nhiều ngày đều không thể về nhà, vì thế chỉ có Chiết Triêu Yên ngày qua ngày không ngừng nghe a nương oán giận, kiên nhẫn khuyên giải hết lần này đến lần khác.
Nhưng như thế căn bản không có tác dụng gì hết. Khi Chiết Tịch Lam đã hẹn Phó Lí đi báo thù cho hắn nhưng hắn lại không đi, khi chỉ mình nàng đánh nhau trở về, Tống Đào Yêu vẫn bộc phát tiếp.
Lúc đó Chiết Tịch Lam lén học roi, lần này là dùng roi đi đánh nhau. Sau khi Tống Đào Yêu nhìn thấy thì mắng ngay: "Rốt cuộc con có nghe lời ta nói hay không, hả, ta hỏi con đấy!
"Ta bảo con đừng đánh nhau con cứ đánh nhau, ta bảo con đừng học roi con cứ học! Đưa roi cho ta! Ném ra ngoài!"
Roi của Chiết Tịch Lam đã bị ném ra ngoài. Chiết Triêu Yên nhặt về lén giấu đi, vào buổi tối đưa tới cho muội muội, nhưng Chiết Tịch Lam lại lắc đầu không cần nữa."
Nàng nói: "A nương không thích, muội vẫn là không học thì hơn."
Lần này thật sự không muốn học nữa.
Tống Đào Yêu than phiền chuyện này với biểu tỷ ở kinh đô: "Không nghe lời chút nào."
Nhưng biểu tỷ lại cười nói: "Đứa nhỏ này giống muội, khi còn bé muội cũng như vậy mà, người ta nói khí phách thiếu niên, lòng dạ hiệp khách là nói muội với con bé đấy. Ta thấy ấy à, đây là nữ nhi của muội không lệch đi đâu được, cái gì cũng đều giống hệt muội."
Lời này làm cho Tống Đào Yêu hoảng hốt rất lâu vẫn chưa khôi phục tinh thần lại. Bà lẳng lặng ngồi cả đêm, ngày hôm sau tự mình đặt roi lên đầu giường của Chiết Tịch Lam.
Nhưng Chiết Tịch Lam vẫn luôn không học lại nữa.
Chuyện này khiến Tống Đào Yêu hối hận rất lâu, rất lâu. Bà bắt đầu tin thần linh.
Trong nhà không có chỗ bày một pho tượng Bồ Tát nên bà bèn đi chùa thắp hương. Vì để tiết kiệm bạc, có đôi khi cũng không thắp hương mà chỉ quỳ lạy.
Phương trượng trong chùa cực kỳ hiểu bà, hoặc là nói cực kỳ hiểu loại người như các bà… Đều là kẻ nghèo mà.
Vì thế cũng mắt nhắm mắt mở, không thắp hương thì không thắp hương đi, người nghèo sao xứng bái thần linh, cũng sẽ không truyền đạt được cho thần linh.
Chỉ làm cái dáng thắp hương thì coi như là tăng thêm hơi người đi.
Cứ như vậy qua mấy năm tiếp, cuối cùng ông trời cũng cho mọi người cơm no ăn, trong mấy năm này không bị hạn hán, cũng không có nhân hoạ*, cuộc sống tốt lên, bọn nhỏ cũng trưởng thành rồi.
*Ở đây theo mình mình nghĩ thì là chiến tranh ấy.
Lòng bà cũng dần trở nên bình thản, sau khi ăn tết, bà bắt đầu chuẩn bị hôn sự cho Chiết Triêu Yên và Chu Cẩm Quân.
Bà vui vẻ ra mặt: "Đến lúc đó hai người các con vẫn sống ở trong nhà, người cả nhà không tách ra."
Chu Cẩm Quân không có ý kiến gì hết, hắn biết ăn nói, cũng ngoan ngoãn, cần mẫn, cũng có bản lĩnh, rất được Tống Đào Yêu thích.
Bà nói với Chiết Triêu Yên: "Đứa nhỏ này hoàn toàn khác với cha con. Nó có cái gì tốt cũng đều muốn cho con, cũng mang hết về cho nhà chúng ta, không giống cha con."
Chiết Triêu Yên cười lên, sau đó phát hiện trên đầu a nương có một sợi tóc bạc.
Nàng muốn nhổ xuống cho bà nhưng bị ngăn lại: "Không được, không thể nhổ, ta nghe người già nói nhổ một sợi tóc bạc sẽ mọc lên mười sợi, ta vẫn chưa già đâu, không muốn mọc nhiều tóc bạc như vậy."
Bà còn đến chùa vái lạy một lần, cầu nguyện trước mặt Bồ Tát: Hy vọng hai nữ nhi cả đời thuận lợi, không có tai họa, hy vọng sau khi đại nữ nhi thành hôn sinh con dưỡng cái cũng không có nguy hiểm, hy vọng hai nữ nhi sống lâu trăm tuổi, hy vọng đại nữ tế thăng quan phát tài.
Rất nhiều nguyện vọng nhỏ đều thầm niệm trong lòng một lượt, cuối cùng mới vô cùng vui vẻ rời đi.
Lần này bà đã thắp một bó hương.
Phương trượng trợn to mắt, xoay người nói với đệ tử: "Gà trống sắt nhổ lông, thật sự bất thường."
Tống Đào Yêu hoàn toàn không biết đánh giá của phương trượng đối với bà, chỉ vô cùng vui vẻ về nhà, toàn tâm toàn ý chuẩn bị hôn sự, nhưng rất không may, hình như ông trời đối địch với bà, lại bắt đầu đại hạn rồi.
Lần này đặc biệt nghiêm trọng, Chiết Tùng Niên lại bắt đầu bị phái đi các nơi cứu trợ thiên tai, kinh nghiệm mấy năm nay của ông ấy thật sự rất phong phú, cho nên giống như nơi nào cũng cần ông ấy, Phủ châu Vân Châu coi ông ấy là chó mà dùng, ông cũng chẳng hề nhiều lời, chỉ là vẫn trông coi bạc gắt gao. Trước khi đi, nói với Tống Đào Yêu: "Lần này bọn chúng muốn tham ô cũng không làm gì được, ta đã kết hợp mấy người bí mật trông chừng bạc, số bạc này nhất định sẽ đến trên người bách tính."
Lại nói: "Lần này ta đi lại là một hai tháng, nàng ở nhà sống thật tốt, nàng yên tâm, lần này ta nhất định sẽ không cho mượn bạc đi."
Tống Đào Yêu ở trong phòng bếp thái rau, không hề liếc mắt nhìn ông ấy.
Mấy năm nay bà đã quen giống như người dưng với ông ấy. Đến khi ông ấy đi rồi, bà vẫn sống giống như thường ngày. Bà cũng không dám ra ngoài, vẫn luôn đóng chặt cửa, không cho bọn nhỏ ra ngoài.
Nhưng lần này lại không giống như trước kia. Một tháng trôi qua, hai tháng trôi qua, ba tháng trôi qua... Bạc và lương thực dự trữ trong nhà đều đã hết, giật gấu vá vai.
Mượn lương thực khắp nơi, lúc này mới miễn cưỡng sống qua ngày được.
Nhưng ngàn tính vạn tính cũng không tính đến được Chiết Triêu Yên sẽ đột nhiên lên cơn sốt.
Chuyện sau đó, không có ai muốn nhớ lại. Nhớ lại trong nháy mắt thôi cũng đều là nỗi đau róc xương.
Tống Đào Yêu ôm Chiết Triêu Yên không còn hơi thở khóc cạn nước mắt.
Sao lại như vậy chứ? Tại sao lại xảy ra chuyện như vậy.
Thần linh trên trời, thần tiên qua đường, tại sao ta đã nói nhiều nguyện vọng như vậy mà các người đều không thực hiện lấy một cái?
Cả người bà đều trở nên ngây dại, nửa đêm lúc mơ sẽ luôn mơ thấy Yên Yên cười chạy về phía bà, sau đó lại khóc chạy xa.
Chiết Tùng Niên hoàn toàn không dám ra ngoài. Ông ấy chỉ trông coi một mình thê tử.
Nhưng thế này thì cũng có ích gì chứ…
Tống Đào Yêu đã không còn sức lực đi mắng ông ấy nữa. Bà chỉ hết lần này đến lần khác nói đến sai lầm của bản thân.
"Lẽ ra ta phải đi Phó gia mượn bạc trước, thật sự, nhất định phải đi mượn bạc… Tại sao ta không đi chứ? Là ta không muốn đi."
"Ta không muốn đi bởi vì quan hệ của ta với nữ nhân kia không tốt, bà ta còn từng chế giễu ta, nói ta đi tới nhà xem bạc tống tiền…"
Bà đau khổ vùi mặt vào tay: "Chuyện này thì liên quan gì đâu chứ! Ông trời ơi! Cho con thêm một cơ hội đi mà!"
Bà còn tự kiểm điểm lại sai lầm của mình trong mỗi một việc: "Mấy hôm trước ta đã ăn một bát cháo… Có phải là ta không nên ăn bát cháo đó không… Hả, có đúng không, là Bồ Tát trách ta phải không? Ta nên đem bát cháo đó cho người hấp hối ăn, trong nhà có còn cháo không? Bây giờ ta cho bọn họ ăn ngay, mau trả Yên Yên của ta lại cho ta đi…"
Chiết Tùng Niên gầy trơ xương, ôm lấy bà: "Ta sai rồi, lần này ta thật sự biết sai rồi, Đào Yêu, nàng hận ta đi, nàng đừng tự trách bản thân, nàng đừng như vậy..."
Nhưng Tống Đào Yêu lại kéo ông ấy đi vào trong chùa: "Tùng Niên, ông đã làm nhiều chuyện tốt như vậy, ông nói với Bồ Tát đi, nói đi được không, dùng công đức của ông đổi Yên Yên của ta, ông có nhiều công đức như vậy, ông đổi Yên Yên của ta được không?"
Chiết Tùng Niên đau đớn đến mức không muốn sống nữa.
Tống Đào Yêu lại bắt đầu gào to: "Ông mau đổi đi, mọi người đều ca tụng ông sau này sẽ thành tiên, mọi người đều nói ông công đức vô lượng, mọi người đều nói ông là Bồ Tát chuyển thế… Vậy thì ông trả lại nữ nhi của ta cho ta đi, ông trả lại nữ nhi của ta cho ta đi có được không, ta van xin ông, ta quỳ xuống cho ông..."
Bà ngất đi.
Lần này ngất đi đã không thể nào khoẻ lại được. Vẫn luôn triền miên giường bệnh, cuối cùng cũng sắp chết rồi.
Người sắp chết, cũng có hồi quang phản chiếu. Ngày đó bà dậy rất sớm, lúc mở mắt ra trời còn chưa sáng, sắc mặt khá hồng hào, bà đột nhìn hiểu rất rõ mình sắp chết rồi.
Bà không hề sợ chết, nhưng bà sợ sau khi mình chết đi thì Lam Lam của bà sẽ không có ai nuôi. Bà gọi Chiết Tịch Lam vào phòng, cười nói: "A nương đối xử với con không tốt bằng đối xử với tỷ tỷ con, con có hận a nương không?"
Chiết Tịch Lam khóc lắc đầu: "Không hận."
Tống Đào Yêu lại hỏi nàng: "Lúc trước ta không cho con học roi, con có trách ta hay không?"
Chiết Tịch Lam vẫn lắc đầu: "Con chỉ muốn a nương vui thôi, không trách."
Tống Đào Yêu rất hối hận: "Khi a tỷ con còn bé, tính tình ta còn không phải như tính tình bây giờ, ta khi đó rất tốt, con phải tin a nương, a nương trước kia không phải như vậy, con nghĩ ta tốt một chút nhé, được không con?"
Chiết Tịch Lam khóc gật đầu.
Tống Đào Yêu cố gắng chống người ngồi dậy, nói: "Lam Lam ngoan, sau khi a nương chết, con cũng đừng đau lòng, a nương đi cùng a tỷ con thôi. Con vẫn là oán hận ta đi thì hơn, ta thương tỷ tỷ con hơn một chút, vẫn là muốn đi cùng con bé, con coi như không có a nương là ta đi."
Chiết Tịch Lam khóc tiếp tục lắc đầu, nói không ra lời.
Tống Đào Yêu gắng gượng cầm lược bên giường lên: "Ta chải đầu cho con nhé? Tay ta không khéo, tóc của tỷ tỷ con là con bé tự chải từ khi còn nhỏ, tóc của con cũng vậy, a nương không chải đầu cho con bé, lần này nghiêm túc chải cho con một lần, con đừng hận a nương."