Như a nương và cha của nàng, như di mẫu và di phụ.
Từ khi đi thư viện Bình Châu thì về sau cứ một năm Ngũ lão gia lại về một lần.
Mỗi năm đều là về vào lúc gần tới cửa ải cuối năm.
Ông dốc lòng nghiên cứu học vấn, đối xử tử tế với học trò, là sơn trưởng tốt được người người ca tụng, học trò của ông cũng có người thi đậu trở thành quan, đệ tử ở kinh đô vào ngày thường cũng sẽ tặng tới quà mừng năm mới.
Mỗi năm quay về đều cảm thấy thư thái, học trò khắp thiên hạ, trong ánh mắt thê tử nhìn ông chứa đầy sự dịu dàng vô tận, có thê tử có con có giường ấm, khiến cho ông phải bi thương thật lâu vào mỗi lần rời đi.
Không biết làm sao mà mẹ già trong nhà lại không buông tha cho người khác, ông cũng từng làm loạn nhưng rồi cũng chẳng làm gì được.
Ông vốn tưởng mẹ già cha già chết rồi thì cả nhà đã có thể khổ tận cam lai nhưng nữ nhi lại làm hỏng việc, đến lúc nữ nhi tốt rồi thì chính bản thân ông lại làm hỏng việc.
Ngũ lão gia hối hận nhiều năm, ngay cả bây giờ cũng hận chính mình.
Nhưng ông cho là việc đã đến nước này cũng là không còn cách nào nữa cả, ông không thể bởi vì bận tâm đến thê tử mà không quan tâm đến việc sống chết của một nữ nhân khác.
Nói một lời thật lòng, lúc đầu Liễu thị cũng không được tính là cái gì với ông, thậm chí nàng còn là bằng chứng của việc phản bội tình yêu của ông, khiến cho ông cảm thấy vừa nhục nhã lại vừa khó xử.
Nhưng lại không chống cự nổi sự cẩn thận nhẹ nhàng chăm sóc của người ta, ngày qua ngày, bất kể ông nói cái gì thì nàng đều cúi đầu không nói, sau đó đưa đồ ăn cho ông, chăm sóc ông, lặp đi lặp lại bốn năm như thế, một tảng đá cũng đã ủ cho ấm lên được rồi.
Ủ ấm lên rồi lại bắt đầu suy xét cho nàng.
Thế là lại cảm thấy không thể luôn để nàng ở thư viện Bình Châu, vẫn chưa từng kính trà cho chủ mẫu như thế thì kể ra vẫn là danh không chính ngôn không thuận, về sau có đàm luận đến thì chỉ là một cái thông phòng.
Thông phòng lại không giống thiếp thất, nên ông đã viết thư cho thê tử nói năm nay muốn đưa người về.
Nếu như thê tử nói không được thì viết thư đến báo cho ông biết, ông sẽ không dẫn người về nữa.
Nếu được thì không cần viết thư.
Thư này đưa quyền quyết định cho Ngũ phu nhân, ông bắt đầu thấp thỏm bất an chờ đợi.
Đợi như thế hai tháng cũng không có thư đến, ông yên tâm rồi nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác mất mát.
Ngũ lão gia họ Ban, tên Bất Cữu.
Làm người cũng giống như tên, cố gắng hết sức để cho bản thân làm việc không có sai lầm gì.
Nếu như bảo bản thân ông nói thì ông cảm thấy sai lầm duy nhất trong đời này chính một cái lần say rượu kia.
Sau đó nạp Liễu thị rồi thì đã không được tính là sai lầm nữa.
Nếu như đã lấy thân thể cô nương người ta nhưng lại không cho danh phận thì đó mới gọi là sai.
Nhưng lo được cho phía này lại không lo thể cho phía kia.
Thê tử đã đau thấu tim nhưng cũng chẳng hề ầm ĩ, chỉ là viết thư báo cho biết: "Quân đã có quyết định, phụ tất nhiên phải theo."
Ngắn ngủn mười chữ lại khiến cho trong lòng Ngũ lão gia cảm thấy đau xót.
Ông biết rõ đây là duyên phận phu thê đã hết.
Ông thà là thê tử mắng chửi một trận, đánh một trận thì cũng tốt hơn là chấp nhận nhẹ nhàng như hiện tại.
Ông xem thư xong đã uống rượu ba ngày liền rồi say mèm bất tỉnh.
Ban Minh Thiện đi theo cha từ nhỏ cùng lớn lên, ít gặp a nương nên tất nhiên là đứng về phía cha.
Hắn đã làm mai, chờ sau khi thành hôn cũng sẽ không giống như cha mấy chục năm chỉ khư khư một mình a nương, hơn nữa, cha cũng chỉ là bởi vì say rượu nên mới nạp Liễu di nương thôi.
Hắn cũng không cảm thấy đây là sai lầm lớn gì.
A nương cũng không có nói cái gì.
Năm đầu tiên cha nạp Liễu di nương, hắn và cha về nhà ăn tết, cha do dự ở cổng thật lâu mới dám bước vào, a nương thấy bọn họ thì vẫn cười dịu dàng như trước, cũng chẳng hề nói nói cái gì cả.
Hắn thở phào nhẹ nhõm nhưng dường như trong nháy mắt cha đã sa sút tinh thần biến thành một kẻ ăn mày, tất cả sức sống đều bị rút sạch.
Về sau đi thư viện rồi cũng vẫn buồn bực thật lâu.
Có lẽ là đi theo ai thì thương người ấy, Ban Minh Nhụy thương a nương còn Ban Minh Thiện lại thương cha, thế nên Liễu thị khiến cho Ngũ lão gia dần dần khôi phục lại tinh thần và phong thái thì Ban Minh Thiện còn hơi cảm kích nàng ta.
… Lời này hắn không dám nói với bất luận kẻ nào, bằng không thì chắc chắn sẽ khiến cho a nương đau lòng, muội muội đánh người.
Nhưng thái độ của hắn cũng đã không cần hắn nói bất kỳ lời gì nữa rồi, lần đầu tiên Chiết Tịch Lam gặp hắn đã nhìn ra ý nghĩ của hắn, sau đó nhịn không được mà trợn trắng mắt cực kỳ khinh bỉ.
Ban Minh Thiện cảm thấy hơi không vui, cho là biểu muội Chiết gia hơi thô lỗ.
Ban Minh Nhụy oán hận trợn mắt nhìn Ban Minh Thiện một cái, kéo Chiết Tịch Lam theo đi đến trong viện chủ quản của đại phòng, lúc này bên trong đã bắt đầu náo nhiệt.
Đại phu nhân đang lạnh lùng quắc mắt nhìn Ngũ lão gia ngồi phía dưới và Liễu thị quỳ trên mặt đất quỳ.
Từ khi Ngũ phu nhân gả đến phủ Nam Lăng Hầu đã cùng sống chung với Đại phu nhân, kỳ thật lúc mới đầu bà cũng chướng mắt chuyện cười của Ngũ phu nhân và Ngũ lão gia.
Bà xuất thân từ Nghiêm gia là thư hương thế gia nhưng phải làm trục lý với một kẻ mồ côi, Ngũ lão gia còn làm cho chuyện ầm ĩ lớn như thế khiến cho bà cũng bị cười nhạo, tương lai nhi nữ làm sao mà kết thân?
Nhưng ở chung với nhau hai mươi năm nên bà cũng biết thái độ làm người của Ngũ phu nhân, dần dần xem bà ấy thành muội muội ruột, thêm việc cùng có chung kẻ địch là mụ tú bà Ban lão phu nhân kia nữa, thế nên càng thêm thân thiết.
Bà cũng không ngại chuyện nam nhân nạp thiếp này, Nam Lăng Hầu có thiếp thất, nhưng Ngũ lão gia nạp thiếp bà lại không chấp nhận được.
Nam Lăng Hầu đã từng thắc mắc: "Nam tử nạp thiếp, tự cổ hữu chi.
Phu nhân nạp thiếp cho ta cũng chưa từng nhíu mày nhưng sao tới lượt Ngũ đệ bên đó lại khắt khe như thế?"
Lúc đó Đại phu nhân chỉ trầm mặc chứ không trả lời, kỳ thật trong lòng cũng không có đáp án cụ thể nhưng thời gian dần qua, bà cũng đã suy nghĩ rõ ràng vì sao mình lại phẫn nộ như thế.
Nếu nhân duyên là một trang giấy thì Ngũ lão gia đã tô vẽ nhân duyên của ông ấy quá đẹp, giống như có thể đối đầu với người trong cả thiên hạ, khiến cho bà cũng không hợp với lẽ thường mà tin tưởng trên đời thật sự có tình nghĩa tốt đẹp như thế.
Nhưng trong nháy mắt ông ta lại tự tay xé xuống hết thảy, trên trang giấy kia đã có dấu chân kẻ khác giẫm lên, thật sự khiến cho bà thất vọng.
Cho nên lúc trước khi Ngũ phu nhân nói với bà năm nay Ban Ngũ lão gia sẽ mang thiếp thất về, bà còn từng tức giận, nhưng Ngũ phu nhân lại không bực bội gì, cười nói: "Tẩu tẩu, hai mươi năm như thế, nào còn nói được rõ ràng được ai đúng ai sai, cứ mơ mơ màng màng như vậy mà sống tiếp đi thôi."
Đại phu nhân nuốt xuống cục tức này, không hề nhắc tới loại chuyện xúi quẩy này nữa, cũng hạ quyết tâm không bày ra thái độ không tốt với Ngũ lão gia trước mặt Ngũ phu nhân để tránh cho Ngũ phu nhân cảm thấy xấu hổ.
Nhưng mà… ai có thể biết được Ngũ lão gia không chỉ mang về Liễu thị mà còn có cả đứa bé trong bụng Liễu thị.
Bà xuất thân từ Nghiêm gia, từ trước đến nay luôn thanh cao trong sạch, không làm ra được việc đánh giết thiếp thất và đứa nhỏ, chỉ có thể trợn mắt nhìn.
Vẫn là Ngũ phu nhân bình thản cười nói: "Nếu đã mang thai thì đứng dậy đi, tránh khỏi bị thương."
Bà nói như vậy nên Liễu thị lén lút ngẩng đầu rồi sau đó lại cúi đầu xuống, vẻ mặt bất an đã yên ổn lại một chút.
Năm nay nàng ta hai mươi hai tuổi, lúc theo Ngũ lão gia vẫn chỉ là cô nương mười tám tuổi.
Người đương thời mười bảy mười tám tuổi xuất giá là bình thường.
Nàng ta là trưởng nữ, lại xinh đẹp, cha nương nhà nàng muốn giữ nàng lại để bán cái giá tốt, thế nên vẫn luôn chờ giá cao, bà mối làm mai cũng từ chối.
Mãi đến khi gặp được Ban Ngũ lão gia.
Tuy tướng mạo ông ấy xấu nhưng lại là người lợi hại nhất vùng kia của bọn họ.
Liễu thị chưa bao giờ nghĩ tới trèo cao đến sơn trưởng.
Nàng đi thư viện cũng là đi đưa đồ ăn, kết quả lại trùng hợp như thế mà chạm mặt Ngũ lão gia.
Ngũ lão gia vừa nhìn nàng đã sững sờ rồi nói nàng rất giống với thê tử lúc còn trẻ.
Mặt nàng đỏ lên, Ngũ lão gia cũng cảm thấy mình nói sai, về sau lại lên núi đưa đồ ăn tiếp thì cũng gặp mấy lần.
Nàng là người xuất thân trong gia đình nghèo khổ, chưa từng đọc sách nhưng trong lòng lại hướng về người đọc sách.
Thế là cũng chằm chằm xem chữ ở tấm bia đá trên thư viện, Ngũ lão gia nhìn thấy nên đã đưa cho nàng sách vỡ lòng.
Thường xuyên qua lại nên đã quen thuộc, sau đó nữa, trời xui đất khiến lại trở thành thị thiếp của ông ấy.
Nàng cũng không có bất mãn gì với việc làm thiếp, chỉ là đôi khi cũng sẽ sẽ đau lòng, người Ngũ lão gia thích không phải nàng.
Nàng còn rất sợ quy củ trong thế gia đại tộc, a nương nàng nói nàng phải cố gắng quấn lấy Ngũ lão gia, cách xa Ngũ phu nhân một chút, đến năm nay đến rồi, sửa cái danh phận, nhưng còn phải theo Ngũ lão gia về.
Về Bình Châu núi cao biển rộng, Ngũ lão gia cũng không có người nào khác, nói là thiếp thất nhưng kỳ thật đã làm chủ quản lý việc nhà rồi.
Liễu thị cũng thích như vậy, cho nên lần này về nàng ta rất sợ Ngũ phu nhân giữ mình lại trong nhà.
Trong ánh mắt Ngũ phu nhân nhìn nàng cũng không lộ ra ác ý, cũng không nói muốn nàng ở lại nên nàng thở phào nhẹ nhõm.
Vừa đứng lên rồi ngồi xuống thì đã thấy Ban Minh Thiện dẫn theo hai cô nương vào cửa, nàng vội vàng cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt căm phẫn của Ban Minh Nhụy.
Nhưng Ngũ phu nhân lại nhíu mày: "Minh Nhụy, tới đây ngồi xuống, đừng sinh sự."
Ban Minh Nhụy cảm giác mình đã kìm nén thành một con cá nóc… nếu như không nấu kỹ nàng thì nhất định là có độc.
Có bản lĩnh thì giết nàng ta đi!
Chuyện nàng hối hận nhất đời này chính là sau khi tổ mẫu chết vẫn làm loạn như trước không chịu rời khỏi kinh đô, để cho tiện nhân Liễu thị này lên giường của cha.
Nàng cũng oán hận cha, nếu đã đã truyền ra giai thoại thiên cổ cùng a nương thì tại sao phải nửa đường khiến cho a nương biến thành một trò cười.
Nàng tức giận đến sắp ngất đi rồi, Chiết Tịch Lam đứng ở bên cạnh nàng, nhẹ nhàng đỡ nàng một tay rồi lại cấu nàng một cái để làm cho nàng tỉnh táo.
Ngũ phu nhân dứt khoát đứng lên: "Tẩu tẩu, muội đưa mấy người bọn họ về trước đây ạ."
Đại phu nhân cảm khái: "Được, muội chú ý sức khỏe."
Thế là một đám người lại lũ lượt đi về phía Ngũ phòng, trong thời gian đó, Ngũ phu nhân còn nói mấy câu với Ngũ lão gia, đại khái là hỏi ông ấy một đường trở về có ổn không, nếu như Liễu di nương mang thai thì bảo nhà bếp làm thêm chút đồ ăn an thai.
Sau đó hỏi việc học của Ban Minh Thiện, hỏi đến thê tử còn chưa qua cửa của hắn… là nữ nhi của một vị tiên sinh khác ở thư viện, xem như là thanh mai trúc mã.
Ban Minh Thiện trả lời từng cái, đang muốn hỏi thăm sức khỏe a nương mấy câu thì thấy bà dửng dưng cười nói: "Ta hết thảy đều ổn, con không cần bận tâm đâu."
Rồi sau đó dẫn Ban Minh Nhụy và Chiết Tịch Lam rời đi, sắp xếp Xuân Sơn đưa hai cha con và Liễu di nương đi đến chỗ ở của bọn họ.
Ban Minh Thiện cảm nhận được a nương đối xử với hắn không giống với muội muội nhưng cũng không có cách nào, xưa nay hắn với a nương không có gần gũi.
Hắn sờ sờ mũi rồi theo Xuân Sơn rời đi.
Viện của hắn không ở chỗ này mà ở chỗ khác.
Một phía khác, Ban Minh Nhụy đã tức điên lên.
Lớn tiếng nói: "A nương, vì sao người không cho con biết trước là tiện nhân kia sẽ đến."
Ngũ phu nhân: "Nói cho con biết thì sợ là con sẽ cưỡi ngựa suốt đêm đi đánh người."
Bà cười nói: "Đã nhiều năm như vậy, ta cũng đã buông bỏ rồi, sao con vẫn còn không có buông bỏ đây?"
Rồi sau đó nhìn về phía Chiết Tịch Lam, thấy nàng cũng ngơ ngẩn ngồi ở một bên thì không khỏi tò mò nói: "Sao con cũng giống như Minh Nhụy vậy."
Từ trước đến nay Chiết Tịch Lam luôn xem được rõ ràng mấy cái chuyện này, Ngũ phu nhân tưởng nàng sẽ không vì chuyện không liên quan như thế này mà hao tâm tổn trí để suy nghĩ.
Chiết Tịch Lam lại ngẩng đầu, nghiêm túc hỏi: "Di mẫu, con có một chuyện luôn không rõ."
Ngũ phu nhân: "Chuyện gì vậy?"
Chiết Tịch Lam nghiêm túc trang trọng, hai tay khép lại đặt ở trên đùi, trịnh trọng hỏi: "Nếu như có thể hoà ly thì quãng đời còn lại từ nay về sau, di mẫu có tính toán gì không ạ?"
- ---------- Hết chương 61 ---------.