Hắn đứng ở trước cửa ra vào, sửa lại một chút dáng vẻ, sau đó mới bấm vang chuông cửa.
Trên mặt hắn lộ ra nụ cười tự cho là phù hợp nhất.
Nhưng trong khoảnh khắc cửa mở ra, nụ cười trên mặt của hắn đã cứng đờ.
Bởi vì phía sau cửa không phải là Thẩm Dật, cũng không phải Mặc Thu ôn nhu mỹ lệ, mà là một người máy kim loại hai mắt bắn ra ánh sáng màu hồng, xem toàn thân nó còn khoa trương hơn thì so với kẻ huỷ diệt.
Chử Lâm vô ý thức vuốt ánh mắt của mình.
Không sai, chính là người máy.
Bên ngoài được làm bằng kim loại, khớp nối bánh răng máy móc tràn ngập mỹ cảm, thậm chí bao gồm chỗ ngực cũng hiện ra ánh sáng màu đỏ.
Giống như người máy đại chiến từ trong phim đi ra.
- Xác nhận thân phận, Chử Lâm tiên sinh, mời vào.
Trên dưới con mắt màu đỏ bỗng nhúc nhích, sau khi tránh ra, động tác cẩn thận tỉ mỉ, giống như quản gia hoàn mỹ.
Mình vừa rồi đã bị quét hình!Yết hầu Chử Lâm bỗng nhúc nhích một chút.
Hắn cố gắng để mình biểu hiện bình thường một chút, không phải chính là một người máy sao, không phải chỉ là còn biết nói chuyện, biết quét hình, giống như vũ khí chiến tranh thôi sao.
Hắn phải bình tĩnh một chút.
Chử Lâm không ngừng nhắc nhở ở trong lòng mình, nhưng mãi đến khi đi đến trước mặt Thẩm Dật, hắn mới miễn cưỡng dời ánh mắt của mình.
Động tác người máy này quá tự nhiên! Nếu như mặc lên một lớp da được mô phỏng chân thật thì giống như một con người thực sự vậy!- Thẩm tiên sinh, mạo muội tới chơi.
Chử Lâm đi tới trước mắt Thẩm Dật, hắn vẫn mặc áo Vu sư như vừa rồi, nhưng ánh mắt của hắn đã có thay đổi rõ ràng.
Thật giống như một thần tiên trong chuyện thần thoại xưa, bỗng nhiên từ trong ống tay áo móc ra một chiếc phi thuyền vũ trụ, bắt đầu đại chiến vũ trụ.
Cảnh tượng này vẽ phong không đúng lắm.
Mà sau một khắc, trường bào trên người Thẩm Dật trực tiếp thay đổi, trong chớp mắt đã biến thành quần áo thoải mái ở nhà.
- Có việc gì sao?Thẩm Dật rất bình tĩnh nhìn hắn.
Cho dù trên mặt bàn sẵn thức ăn, nhưng hắn cũng không có dự định mời hắn ta ngồi xuống.
- Đúng là có một chút chuyện.
Ngón tay Chử Lâm len lén nhéo mình một cái, mạnh mẽ không nhìn tất cả những chuyện không thể nào hiểu được, tập trung lực chú ý lại:- Chúng ta chú ý tới, ngay khi Thẩm tiên sinh đang ngăn cản tai nạn trên không cũng không có ý định che giấu mình.
- Tại sao ta phải che giấu mình?Thẩm Dật hỏi ngược một câu.
- Đúng là như thế, chỉ là, nếu như tin tức tận thế bị tất cả mọi người biết được, như vậy đến lúc đó sẽ xảy ra hỗn loạn, chỉ sợ bất lợi cho tổ chức chúng ta đối kháng tận thế.
Chử Lâm lộ ra biểu cảm khó xử.
Đây chính là kỹ xảo khai thông.
Hắn ta chưa hề nói đến nguyên nhân khác, mà là nói về “Đối kháng tận thế” với Thẩm Dật.
Đối kháng tận thế là ngươi nói, như vậy, chuyện bất lợi với đối kháng tận thế, ta đưa ý kiến phản đối, cũng không sao chứ.
Đây chính là nội dung Chử Lâm muốn nói.
Nhưng Thẩm Dật cứ nhìn hắn ta như vậy.
Đôi mắt thâm thúy kia làm cho hắn ta có một loại cảm giác mình bị nhìn thấu hoàn toàn.
- Ngươi cảm thấy, vì sao ta lại không che giấu mà xuất hiện trước mặt các ngươi, thậm chí nói toàn bộ lai lịch, mục đích của ta, còn có tin tức tận thế tức sắp đến cho các ngươi biết?Thẩm Dật chậm rãi hỏi.
Ánh mắt của Chử Lâm xảy ra một tia biến hóa.
Vấn đề này, bọn hắn đã suy nghĩ kỹ càng, thậm chí đã thảo luận qua.
Nếu như Thẩm Dật không phải có mục đích khác, như vậy nguyên nhân cũng sẽ chỉ có một.
- Chúng ta cảm thấy……….
Chử Lâm cẩn thận từng li từng tí hỏi:- Đây là bởi vì, ngài cho là chúng ta có thể trợ giúp ngài cứu vớt nhân lý thế giới này.
- Không sai.
Thẩm Dật đứng dậy khỏi ghế ngồi, lưng hắn thẳng tắp, loại sửa đổi rất nhỏ này làm cho trên người hắn bao phủ một loại uy thế không hiểu.
Hắn cứ nhìn Chử Lâm như vậy, bình tĩnh nói:- Người và người là không giống nhau, khi tận thế giáng xuống, có người sẽ không để ý tới ra sức phản kháng, giãy dụa đến một khắc cuối cùng; có người sẽ chỉnh lại quần áo ngay ngắn, bình tĩnh nghênh đón tử vong; có người sẽ lâm vào cuồng loạn sợ hãi, chờ đợi đến lúc kết thúc, ngươi cho rằng, ta càng muốn nhìn thấy loại người nào?- Đương nhiên là người ra sức phản kháng.
Lần này Chử Lâm đáp rất nhanh.
Đối phương là đến cứu vớt thế giới này, không phải tới tham gia tang lễ của bọn hắn, cho dù là tiếp nhận hiện thực hay lâm vào sợ hãi đều không phải đối phương muốn.
Đây là vấn đề lựa chọn.
Chử Lâm giống như mơ hồ hiểu ra cái gì.
- Ngươi xem, ngươi vẫn chưa hiểu rõ lắm.
Thẩm Dật vươn tay, đập vào trên vai của hắn ta, biểu cảm cực kỳ nghiêm túc:- Ta đã nói, ta đến từ thế giới song song, tiếng mẹ đẻ của ta chính là những gì chúng ta dùng để nói chuyện với nhau bây giờ, trong văn hóa của ta cũng không có thuyền Noah, cũng không có Thượng Đế vạn năng, các nhân viên đặc phái cứu thế khác lựa chọn thế nào, ta mặc kệ, nhưng đối với ta mà nói, các ngươi là lựa chọn tốt nhất trong giai đoạn này.
……………Lúc này, Thẩm Dật cũng đang nói lời thật lòng, cũng là sự thật.
Nhân loại vẫn luôn ảo tưởng về tận thế, từ xưa đến nay vẫn luôn tồn tại, tuyệt đại đa số trong đó đều biến thành truyền thuyết thần thoại.
Cũng chính là bắt đầu từ thần thoại, thái độ đối với tận thế cũng đã bắt đầu thể hiện.
.