Y Xà nhìn thấy Tiểu Huyền Vũ khổng lồ ở đằng xa, ngạc nhiên hỏi:- Tại sao ta lại không nhớ có một hòn đảo ở phía trước thành Tát Luận chứ?- Đó chính là thành Huyền Vũ.
Ly Nguyệt nhẹ nhàng trả lời một câu.
- Ngươi nói vậy là có ý gì?Y Xà nghe vậy lộ ra vẻ mặt đầy hoang mang.
- Đợi chút nữa thì ngươi sẽ biết.
Ly Nguyệt nở nụ cười thần bí.
Mục Lương vung tay lên, bầy sói bay lên không trung và hướng về phía Rùa Đen xa xa.
- Chúng ta đang bay!?Y Xà kinh ngạc thốt lên liên tục.
- Bình tĩnh lại đi, có gì mà phải ngạc nhiên.
Ngôn Băng lườm cô ấy một cái.
- ! Y Xà co giật khóe miệng, yên lặng cảm thán ở trong lòng.
Không lâu sau đó, Sói Mặt Trăng lôi kéo xe đáp xuống trước Sơn Hải Quan.
Lúc này, có một lượng Nửa Người Thú và nô lệ lớn đang tụ tập trước Sơn Hải Quan, tất cả đều được Ny Cát Sa và vài tên hộ vệ Trung Ương đưa về trước.
Y Xà ló đầu ra ngoài, nhìn nhóm Nửa Người Thú với ánh mắt nghi ngờ, tại sao ở đây lại có nhiều Nửa Người Thú như vậy?- Đi xuống xem một chút.
Mục Lương đứng lên nói.
Ly Nguyệt và Ngôn Băng đi xuống xe, nhóm Nửa Người Thú kia lập tức xông tới.
- Đại nhân, nên sắp xếp những người này như thế nào?Ny Cát Sa bước nhanh tới trước.
- Bối Vi Nhân đâu? Để cô ấy lo liệu việc này đi.
Mục Lương nhìn về phía những nô lệ kia rồi lên tiếng hỏi.
Ny Cát Sa giải thích:- Ta đã liên lạc cô ấy rồi, chắc cô ấy đang trên đường tới đây.
Ngay khi cô vừa dứt lời thì Bối Vi Nhân mang theo thuộc hạ nhanh chóng đi ra Sơn Hải Quan, sau khi nhìn thấy Mục Lương thì lập tức chạy đến.
- Thành chủ đại nhân, ta tới rồi.
Bối Vi Nhân nở nụ cười nói.
- Ngươi chịu trách nhiệm sắp xếp những tên nô lệ này, trước tiên phải đăng ký rõ ràng và kiểm tra lý lịch.
Mục Lương dặn dò.
- Vâng.
Bối Vi Nhân nhìn thoáng qua nhóm Nửa Người Thú, đôi mắt hơi lóe sáng.
Trong mắt cô thì những người này chẳng khác gì Biến Dị Giả.
- Đại nhân không để chúng ta phục vụ ngài sao?Nửa Người Thú tai mèo nhìn Mục Lương với ánh mắt đáng thương.
Mục Lương bình tĩnh nói:- Không cần, chỉ các ngươi chịu khó làm việc thì có thể sống rất tốt ở thành Huyền Vũ, điều kiện tiên quyết là không được làm chuyện phạm pháp.
- Làm việc?Nhóm Nửa Người Thú đưa mắt nhìn nhau, trên mặt ai nấy đều hiện lên vẻ hoang mang.
Mục Lương lên tiếng giải thích:- Ở thành Huyền Vũ, các ngươi sẽ không khác gì người thường, ở đây sẽ không có ai phân biệt đối xử, cũng không có ai bắt ngươi đem đi bán, cho nên không cần lo lắng.
- Có thật không?Nhóm Nửa Người Thú kinh ngạc thốt lên, như thể bọn họ vừa nghe thấy điều gì đó khó tin được.
Trước khi bị bắt, mỗi ngày bọn họ đều phải hứng chịu ánh mắt chán ghét và căm thù của người bình thường, thậm chí còn thường xuyên bị nhục mạ và ức hiếp trên đường phố.
- Đúng vậy, sau này tương lai thành Huyền Vũ sẽ chỉnh sửa pháp luật pháp quy, bổ sung thêm luật chống phân biệt đối xử, cho nên các ngươi phải sống cho thật tốt.
Mục Lương bảo đảm nói.
- Quá tốt rồi, đại nhân thực sự là người rất tốt!!- Ô ô, nếu như đây là sự thật, vậy thì đời này ta không bao giờ muốn rời đi thành Huyền Vũ, có chết thì cũng phải chết ở đây.
Bọn họ kích động hô hào, một số thậm chí còn bật khóc, nhìn Mục Lương như thể đang nhìn Chúa Cứu Thế.
Y Xà ngây người nhìn cảnh tượng trước mặt, chuyện này khiến cô lại có cái nhìn khác về anh.
Mục Lương giơ tay vỗ, hô:- Được rồi, kế tiếp mọi người hãy phối hợp đăng ký tin tức, sau đó là có thể vào thành.
- Vâng, chúng ta nhất định sẽ phối hợp.
Nhóm Nửa Người Thú kích động hô to.
Bối Vi Nhân hít một hơi thật sâu, dẫn theo thuộc hạ bắt đầu làm việc.
- Trở về khu Trung Ương thôi.
Mục Lương xoay người lên xe.
Một lát sau, đàn Sói Mặt Trăng lôi kéo xe đến Phố Buôn Bán, xuyên qua Úng Thành rồi tiến vào Nội Thành.
Nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe, Y Xà đã có một chút hiểu biết về thành Huyền Vũ.
Một giờ sau, khi nhìn thấy Trà Thụ Sinh Mệnh khổng lồ thì cô lại kinh ngạc hét lên lần nữa.
Mọi người trong xe đã quá quen với việc này rồi, cho nên không ai thèm để ý đến vẻ mặt kinh ngạc và khiếp sợ của cô.
Đàn sói kéo xe vào Nội Thành, tốc độ dần chậm lại, dân chúng ven đường đều dừng chân và cung kính hành lễ về phía xe ngựa.
- Ai nha, ta quên một chuyện.
Ly Nguyệt đưa tay vỗ trán.
- Có chuyện gì vậy?Mục Lương quay đầu nhìn về phía cô gái tóc bạc.
Trong mắt Ly Nguyệt lộ vẻ bất đắc dĩ, nói:- Chúng ta chưa có đi hiệu buôn Dụ Chính.
Dựa theo kế hoạch trước khi đi, sau khi đến khu Ổ Chuột và chợ Nô Lệ thì bọn họ còn phải đến hiệu buôn Dụ Chính để lấy tinh thạch ma thú mà Tuyết Cơ đặt ở chỗ đó, nhưng mọi người mãi bận rộn chuyện khác nên cuối cùng đều quên mất chuyện này.
- Đừng nóng vội, chờ sau khi chúng ta bàn chuyện hợp tác xong rồi lấy cũng không muộn.
Khóe môi của Mục Lương giương lên.
Anh không có quên, chỉ là anh muốn đợi đến khi hiệu buôn Dụ Chính nói chuyện hợp tác thì lấy luôn một thể.
Số tinh thạch ma thú đặt ở đó cũng cho Mục Lương một cái cớ để để ghé thăm trong tương lai.
- Vâng, được thôi.
Ly Nguyệt chậm rãi gật đầu.
Hơn nửa giờ sau, Sói Mặt Trăng kéo xe lái vào khu Trung Ương rồi dừng lại trước cung điện.
Mục Lương và những người khác xuống xe, bầy Sói Mặt Trăng kéo xe lao nhanh rời đi, các hộ vệ Trung Ương giơ tay chào anh theo kiểu nhà binh, sau đó xoay người trở về trại huấn luyện.
Y Xà quan sát tòa cung điện nguy nga lộng lẫy trước mặt, đôi môi trắng bệch hé mở, sau này cô sẽ sống ở đây sao?Mặc dù cô chưa từng đi tới hoàng cung, nhưng cô cảm thấy cung điện chắc tương tự như nơi này?- Trở về rồi à?Hồ Tiên bước ra từ trong cung điện.
- Ừ, hôm nay ngươi không đi Phố Buôn Bán sao?Mục Lương dịu dàng hỏi.
- Buổi chiều lại đi.
Hồ Tiên trả lời, sau đó lực chú ý rơi xuống cô gái người rắn.
- Đây là?Cô khẽ nhướng một bên mày, đôi mắt đỏ rực nhìn chăm chú vào Y Xà.
Ly Nguyệt giành trả lời trước:- Cô ấy là Y Xà, Mục Lương mua về để làm hầu gái ấm giường.
.
- A, vậy sao?Khóe môi của Hồ Tiên cong lên, cười như có như không rồi nhìn về phía anh.
Y Xà rùng mình một cái, khi nhìn thấy cô gái đuôi hồ ly thì cô lập tức hiểu rõ vì sao Mục Lương lại không bị mình mê hoặc.
Mị hoặc của cô trước mặt Hồ Tiên quả là đại đao đùa nghịch trước mặt Đao Thánh, rõ ràng là tự tìm đường chết.
Cô rụt cổ lại, thu liễm một tia khí tức vũ mị còn sót lại trên người, thành thật làm một cô gái người rắn ngoan ngoãn.
- Ngươi đừng nghe cô ấy nói lung tung.
Mục Lương dở khóc dở cười, vội vàng giải thích:- Cô ấy là Luyện Dược Sư cấp 6, ta mua về để làm trợ thủ cho Vưu Phi Nhi.
- Hóa ra là vậy.
Hồ Tiên cười nói, rồi nhìn về phía cô gái tóc bạc, kinh ngạc hỏi:- Ly Nguyệt, từ khi nào mà ngươi cũng biết trêu đùa thế?- Ta tùy tiện nói thôi.
Ly Nguyệt nhún vai, trên mặt lộ vẻ tiếc nuối.
Hồ Tiên nhìn về phía cô gái người rắn, cười tươi như hoa nói:- Ngươi biết không, hồ ly rất thích ăn rắn.
- ! Y Xà rùng mình, vội vàng trốn ra sau lưng Mục Lương.
.