Bên cạnh giày da, giữa trán Tào Tiểu Tuệ có một viên đạn, mở to hai mắt, gương mặt tái nhợt.
Lục Bình cúi đầu nhìn thoáng qua, trái tim lập tức đập nhanh.
Nhưng mà khóe mắt trông thấy Lý Ngọc Trân đang nhìn mình chăm chú thì lập tức cắn răng chịu đựng dù cả sống lưng đều đã bị mồ hôi thấm ướt.
Ngay sau đó, chỉ thấy Lục Bình bình tĩnh dùng chân dịch chuyển cái đầu kia sang bên cạnh.
Máu tươi chảy xuống từ gò má để lại một vệt đỏ tươi ở trên sàn nhà.
"Lục tiên sinh, tôi chỉ đưa anh đến đây.
Nhưng mà tôi đã chuẩn bị xe cho anh, anh muốn đi nơi nào, đều có thể bảo tài xế lái xe đưa qua." Trước cửa phòng làm việc, Lý Ngọc Trân dừng bước lại, nói.
"Vậy đành làm phiền Lý tiểu thư rồi." Nụ cười trên mặt Lục Bình hơi chậm lại, nếu như có thể, anh rất muốn ngồi tàu điện ngầm trở về.
Nhưng bây giờ dù như thế nào thì anh cũng không dám từ chối bất kỳ yêu cầu gì của Lý Ngọc Trân, chỉ đành phải ung dung đáp lại.
"Hi vọng chúng ta lần sau còn có cơ hội hợp tác." Lý Ngọc Trân lại giơ tay phải ra.
"Xem ra Lý tiểu thư rất hài lòng về lần hợp tác này của chúng ta, vậy thì tôi cũng yên lòng rồi." Trước mắt Lục Bình không ngừng hiện lên hình ảnh nữ thư ký đầy máu bên cạnh giày da.
Anh nhẹ bắt tay với Lý Ngọc Trân, nở nụ cười yếu ớt, tiếp tục đọc lời thoại mà mình đã chuẩn bị từ trước.
"Đội trưởng Trương."
"Anh đưa Lục tiên sinh tới nhà để xe." Lý Ngọc Trân đối nói với người đàn ông trung niên đứng cạnh cửa.
"Vâng!"
…
Lục Bình lại bước đi ở trên hành lang thật dài, cứ cách mỗi 1.5 m là lại có một nhân viên an ninh.
Lúc đi vào đại sảnh rộng rãi nhàn nhã một lần nữa, ánh mắt anh nhìn thoáng qua ghế sô pha, bàn uống trà nhỏ, tủ sách, cuối cùng nhìn về phía cửa sổ sát đất trong suốt chiếm hẳn một vách tường.
Bên ngoài cửa sổ là đèn neon đầy màu sắc của đô thị phồn hoa, rực rỡ.
Anh đi theo phía sau Bảo Huy Quân, bước vào thang máy.
Mọi thứ giống như là một video được tua ngược lại, chỉ là người dẫn đường đã thay đổi.
Người thư ký từng được anh cảm khái là thiên kiêu chi nữ đã ngã xuống trong vũng máu.
Lục Bình nhìn chăm chú vào con số tầng lầu không ngừng hạ xuống, lúc này mới muộn màng phản ứng lại.
"Lý Ngọc Trân là một người phụ nữ vô cùng thông minh.
Cô ta giết chết Tào Tiểu Tuệ ngay trước mặt mình nhất định là có nguyên do, thậm chí là có đến mấy loại mục đích."
"Đại khái là hai điểm, thứ nhất, cô ta đang tận dụng mọi cơ hội để tiến hành do xét mình, nhìn chăm chú vào phản ứng của mình.
Thứ hai, cô ta đang lấy lòng mình! Tào Tiểu Tuệ là thủ hạ nội ứng duy nhất của cô ta đã gặp mình, cho nên, cô ta nhất định phải giết chết Tào Tiểu Tuệ ở ngay trước mặt mình!"
Mí mắt Lục Bình giật một cái.
"Lý Ngọc Trân nhất định cho rằng mình đã nhìn ra dụng ý của cô ta ngay từ đầu! Cũng may hiện tại mình đã liên tưởng ra, cũng không tính là quá muộn."
…
‘Ting’
Trong lúc anh đang điên cuồng suy tư thì thang máy đã dừng lại ở khu để xe dưới lòng đất.
"Lục tiên sinh, ngài muốn tới nơi nào?" Giọng nói hùng hậu của Bảo Huy Quân vang lên.
Sau khi hỏi xong, anh dẫn Lục Bình đi đến trước một chiếc Maybach màu đen, tự tay mở cửa xe ra.
Lục Bình vừa muốn đi vào thì nhìn thấy dưới ánh đèn dịu dàng bên trong xe là một đôi giày cao gót màu đỏ thắm.
Ánh mắt anh dần dần chuyển lên trên, liền thấy một đôi tất dài màu đen bao phủ lên một đôi chân ngọc thon dài, sau đó là váy ngắn, quần áo công sở OL, và mái tóc dài đen mượt.
Lục Bình nhìn về phía gò má người phụ nữ thì phát hiện quanh mắt cô bị buộc một tấm vải màu đen.
Nhưng mà cho dù là như thế, anh vẫn nhận ra thân phận của người phụ nữ này.
Đây chính là giám đốc Lâm Thu Nguyệt mà mấy ngày trước lúc anh và Cố Đại Thạch cùng nhau đến Xuyên Hòa họp đã có nhìn thêm mấy lần.
Sau khi ngồi vào trong xe, anh chú ý tới chỗ ngồi giữa hàng trước và hàng sau đã bị chắn lại.
Bảo Huy Quân hơi khom người sau đó đóng cửa xe lại.
Anh không nói nhiều, đèn xe sáng lên, chiếc Maybach màu đen vững vàng khởi động.
"Hô…"
Thân thể Lục Bình dựa vào trên ghế, tầm mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Đó là một thành phố ngựa xe như nước, cảm nhận được không khí yên tĩnh trong buồng xe, anh chậm rãi thở phào thở một hơi.
Trong quá trình của cuộc giao dịch hôm nay, có đến vài lần anh cảm giác tâm trạng cả người suýt chút nữa là tan vỡ, nhưng mà cũng may anh đều nhẫn nhịn được.
Trong lần giao dịch này, Lục Bình đã phát hiện ra một tiềm lực ẩn sâu trong mình.
Đó chính là sự duy trì trạng thái cá nhân của mình dưới áp lực mạnh và trong cận kề sự tan vỡ! Càng khẩn trương và nguy hiểm, anh ngược lại càng có thể duy trì sự bình tĩnh và lý tính ở mặt ngoài!
Anh còn đang định tiếp tục suy nghĩ thì trong dư quang của ánh mắt một bàn chân mang giày cao gót màu đỏ đang chậm rãi đến gần.
‘Cạch’ giày cao gót rớt ra khỏi chân, một bàn chân xinh đẹp siết chặt lại, chạm vào ống quần của anh, sau đó dùng mũi chân nhẹ nhàng vụng về quét qua bắp chân.
Chủ nhân của bàn chân dường như đang rất khẩn trương, mũi chân không ngừng nhẹ run rẩy.
Khi xúc cảm mềm mại của bàn chân chạm vào làn da sau ống quần, anh lập tức có cảm giác như là bị điện giật! Sau khi sợ hãi cực độ qua đi, một loại cảm giác tươi đẹp cực độ khác bắt đầu bay lên!
Nháy mắt địa ngục, nháy mắt thiên đường!
------
Dịch: MBMH Translate