Đinh Thanh nhấc nắp trà lên, khuấy nước trà, động tác cúi đầu uống trà che khuất tầm mắt của mình.
Mấy năm này anh đã sống một cách vô tri vô giác, không phải là không nhìn thấu rất nhiều thứ, mà là không muốn nhìn.
Hôm nay, anh lấy lại tinh thần để đi quan sát Viên Gia, nhìn chăm chú Tống Vũ, lúc này anh mới cảm giác được sau lưng như có gai, rợn cả tóc gáy.
Thì ra từ trước tới giờ anh chỉ là thức ăn ở trong mâm của người khác!
Vẫn không thể lật bàn.
Đinh Thanh không tiếp tục dò xét nữa, bày ra dáng vẻ cà lơ phất phơ, sa sút tinh thần như ngày thường.
Qua một hồi lâu.
"Đúng rồi!"
"Cổ Gia!"
Đinh Thanh đột nhiên nhìn về phía Cổ Gia đang đứng ở một bên, hô.
"Đinh thiếu gia, ngài có gì phân phó."
"Rượu mà Viên Gia lần trước cho tôi có còn nữa không? Nếu như còn thì cho tôi thêm mấy chai!"
"Viên Gia, có thể được không?"
Nói xong, Đinh Thanh lại cười đùa nói với Viên Thái Bình.
"Cảm ơn Viên Gia!"
"Cổ Gia, tôi đi lấy cùng ngài!"
Đinh Thanh đứng lên, anh đứng trước ghế nằm của Viên Gia, chắp hai tay bái chẳng ra gì một hồi, sau đó không chút do dự đi theo phía sau lão quản gia.
Hai người một trước một sau đi ra khỏi vườn hoa.
Đinh Thanh không nhìn thấy, sau khi anh quay người, Viên Gia và con rể Tống Vũ đều nhìn chằm chằm vào bóng lưng của anh.
Chờ bóng dáng của anh biến mất, hai người mới liếc nhìn nhau một cách đầy ẩn ý, trên mặt lộ ra nụ cười nhạt.
…
Mùa đông.
Buổi chiều.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào ngôi nhà truyền thống kiểu Trung khiến cho nó trông có vẻ như được tô thêm chút cổ điển và lười biếng.
Hai tay Đinh Thanh đút ở trong túi đi theo phía sau Cổ Gia, hướng về phía hầm rượu.
Hầm rượu ở góc Tây Bắc của trạch viện.
Bước vào hầm rượu.
Đập vào mắt là từng hàng rượu vang, toàn bộ đều là những loại rượu đáng sưu tầm nhất ở trên thị trường.
Đi sâu vào trong, tiến vào một căn phòng chứa đồ khác, từng chai rượu trắng được cất giấu đập vào mi mắt.
Đồng thời.
Trong hầm rượu cũng chỉ còn lại lão quản gia mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu đen và Đinh Thanh cà lơ phất phơ.
Đinh Thanh hơi híp mắt lại, nhìn về phía lão quản gia, ánh mắt lại dời đi.
Anh thản nhiên quan sát hầm rượu này, xác nhận không có giám sát hay các thiết bị gì khác.
Bước chân của Đinh Thanh chợt dừng lại.
Hầm rượu này rất an tĩnh, bước chân anh vừa dừng lại, lão quản gia đi ở phía trước liền chú ý đến, cũng dừng lại theo.
Ông quay người nghi hoặc nhìn về phía Đinh Thanh.
"Đinh thiếu gia…" Cổ Gia vừa gọi được một nửa thì giọng nói lập tức thay đổi.
Trong ánh mắt của ông, khí chất của Đinh Thanh dần dần thay đổi… Lúc nãy vẫn còn là dáng vẻ cà lơ phất phơ, tinh thần sa sút; nhưng giờ phút này, đối phương lại thu liễm tất cả cảm xúc, vẻ mặt nghiêm túc, sắc bén, khí chất mang đến cảm giác ngột ngạt tương tự như mấy năm về trước.
Cổ Gia ý thức được cái gì đó nhưng vẫn ung dung như cũ, chỉ là không nói nữa, khoanh tay mà đứng, chờ Đinh Thanh nói ra mục đích của mình.
"Tôi có chuẩn bị cho Cổ Gia một phần lễ." Đinh Thanh ngoài cười nhưng trong không cười.
Anh lấy điện thoại di động ra, bấm bấm một hồi sau đó đưa điện thoại di động cho Cổ Gia.
Cổ Gia nhìn về phía màn hình.
Đó là một đoạn video.
"Ông nội!"
"Cứu cháu!"
"Cứu cháu!"
Trong video, đứa cháu trai mà ông yêu thương nhất bị trói lại, đã khóc đến khàn giọng.
Bên cạnh cháu trai, con trai và con dâu của ông đều ở đó, toàn bộ đều bị bịt miệng, bên cạnh là mấy tên lính đánh thuê mặc đồng phục màu đen.
Đúng lúc này, một người trong đó rút một con dao nhọn ra, lưỡi đao để ở trước cổ của cháu trai, máu tươi bắt đầu chảy ra từ mũi đao.
Hốc mắt Cổ Gia như nứt ra, khí tràng lập tức biến hóa, nào còn là ông lão với vẻ mặt hiền hậu như lúc trước nữa.
Ông bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm về phía Đinh Thanh.
…
"A Bình."
"Anh làm việc ít một chút, nghỉ ngơi nhiều một chút, để tôi giải quyết mấy bộ phận này giúp cho!"
"Sau này nhớ mời tôi ăn cơm là được!"
Văn hóa Ngô Minh.
Trong văn phòng.
Cố Đại Thạch xoay người, anh cũng không khách sáo mà đẩy màn hình trước mặt của Lục Bình đến phía trước, nhìn là biết là vẽ phần mềm, liền lập tức nói.
"Anh Bình!"
"Anh Bình!"
"Mấy cái này cứ giao cho tôi."
Trương Oánh Oánh ngồi ở bàn làm việc bên cạnh, cô mặc một chiếc áo lông màu trắng, gò má đỏ bừng, nghe tiếng cũng ghé đầu qua, vội vàng nói.
"Còn có… Tôi cũng muốn được mời cơm!"
Lục Bình cũng không từ chối.
Anh nâng chén trà lên, uống một hớp nước nóng, ngước mắt lên nhìn về phía văn phòng đang bận rộn và tăng cường hơn bình thường, nhìn về phía từng đồng nghiệp.
Rất lâu sau.
Anh thả lòng bàn tay xuống, miệng phun ra hơi nóng.
"Mình muốn Đinh Thanh cho rằng là sư phụ của mình, xem thật kỹ một chút anh ta sử dụng tin tức kia như thế nào."
------
Dịch: MBMH Translate