Editor: Yuu
Kính Đoan công chúa vì một cú ngã mà thành danh.
Liên tiếp vài ngày, rất nhiều học sinh ở Đông Đài Quán kết nhóm với nhau, đứng dưới cổng hoa chỉ chỉ trỏ trỏ, "Sở Vương điện hạ cùng Kính Đoan công chúa ngã ở đó đó"
Tuyên Chỉ giận không để ý đến Lạc Trăn đã ba ngày rồi.
Đến ngày thứ tư, Liễu Tế Tửu tự mình cho phép họ nghỉ 3 ngày để chỉnh đốn những chuyện vừa qua, Tuyên Chỉ cùng Lạc Trăn mới chính thức nhập học.
Tiếng bước chân chốc lát vang lên.
Tuyên Chỉ nổi giận đùng đùng đi đầu, "Đều là chủ ý ngu ngốc của ngươi, nhất định muốn vào Đông Đài Quán! Mới vừa vào cửa đã bị mất mặt rồi!"
Lạc Trăn xách túi đi theo phía sau, "Chỉ là ngoài ý muốn thôi mà.
Lại nói , mặt mũi không thể nhìn, lại không thể ăn, chỉ cần mỗi ngày trôi qua thật thoải mái, thì những cái khác thực ra cũng không quan trọng lắm..."
Tuyên Chỉ đứng lại tại chỗ, cả giận nói, "Nơi này chính là thượng kinh Nam Lương, không phải Mạt Lăng Đô.
Lại dám nói chuyện với ta như thế!" Dứt lời nhăn mặt đi về phía trước.
Lạc Trăn lập tức chạy chậm đuổi theo, "Điện hạ chớ giận, tiểu thần biết sai.
Ta thấy trong học xá có căn bếp nhỏ, bằng không —— buổi tối ta đi trên núi kiếm mấy con hươu bào về làm bữa ăn cho ngài nhé? Nghe nói hươu bào của Đông Lục là kì trân dị bảo, mỹ vị dị thường..."
"Cả ngày liền cứ nhớ thương mấy thứ đồ đó, làm thế nào lại không nhớ rõ hươu bào là là đặc sản Bắc Lương chứ? Ở Nam Lương thì tìm đâu ra chứ." Công chúa nén giận xoay người, đưa tay dùng lực chỉ chỉ vào trán Lạc Trăn, chọc cho trán Lạc Trăn đỏ lên một mảng, mím môi mỉm cười: "Hươu bào ngốc."
Từ lúc đến kinh thành, Tuyên Chỉ đều phải chú ý dáng vẻ, cực ít khi vui cười trước mặt người khác, nụ cười trước mặt đây, như xuân về trên đất nước, phảng phất ánh sáng làm cho hành lang u tối cũng sáng dần lên.
Hai người ở hi hi haha đùa giỡn một hồi, Lạc Trăn nhặt túi đang ở dưới đất lên, tiện tay phủi phủi bụi bẩn, cầm lên định đi về phía trước, bỗng nhiên có điều phát giác, xoay người nhìn qua.
Xéo đối diện hành lang ở khúc ngoặt, Sở Vương Chu Tầm mang hai thư đồng, thân hình cao lớn đứng ở trong bóng râm, nhìn các nàng bên này, nhìn không biết bao lâu, không biết đã nhìn bao lâu rồi.
Tuyên Chỉ đi ở phía trước, không có phát hiện động tĩnh sau lưng.
Ánh mắt Chu Tầm sững sờ, nhìn chằm chằm theo Tuyên Chỉ mà đi.
Ánh mắt kia có kinh diễm, có hưng trí, mang theo vài phần ý tứ không rõ ràng,
Trong lòng Lạc Trăn khẽ động, đột nhiên chợt lóe lên một ý nghĩ to gan.
Nam chủ mới gặp Tuyên Chỉ, kỳ thật trong lòng rất có hảo cảm nha.
Nàng nhớ, trong sách cũng viết như thế.
Nội dung cốt truyện bắt đầu không lâu, hai người tiếp xúc vài lần, Tuyên Chỉ đối cũng có cảm tình với nam chủ.
Tình cảm của hai người dần dần ấm lên, hương tình mật ý.
Chẳng qua sau này tác giả cho thêm vài yếu tố, xuất hiện một đống nam nữ phụ ác độc nhảy ra kiếm chuyện, làm hai người sinh ra một đống hiểu lầm, Tuyên Chỉ cõng một nồi oan ức, nam chủ tức giận mà hắc hóa, nội dung cốt truyện cũng bắt đầu chuyển tiếp đột ngột, cuối cùng là bad ending.
Lạc Trăn nhìn lại phía hành lang, xét thấy họ mới gặp mặt chưa lâu, còn chưa có liên hệ gì nhiều, suy tư một lát.
Trước mắt, nội dung cốt truyện vừa mới bắt đầu, nhóm nam phụ ác độc còn chưa bắt đầu làm gì, nữ phụ độc ác thì đều ở Tây Đài Quán, nam chủ vẫn còn chưa hắc hóa, chỉ đơn giản là yêu mến giai nhân mà thôi.
Mấu chốt nhất là, quan hệ giữa nam chủ cùng nữ chủ, cần tuân thủ 'Nam nữ đại phòng', chỉ có thể ngầm lén lút gặp mặt tại Đông Tây Đài Quán, liền biến thành học cùng nhau tại 'Đông Đài Quán'
Thường ngày có thể nhiều tiếp xúc nhiều, hiểu nhau hơn, sau này nhiều hiểu lầm, liền tự nhiên sẽ tự giải thôi.
Nàng đột nhiên cảm thấy có hi vọng.
Lại nỗ thêm chút nữa...!Nói không chừng có thể thay đổi thành ngọt văn ấy chứ nhỉ? ?
Lạc Trăn chỉ cảm thấy sáng tỏ thông suốt, tựa hồ một thế giới mới từ từ mở ra trước mắt.
Trong lòng lặp lại suy nghĩ này, nàng ôm túi bước nhanh về phía trước.
...!...
Ở Đông Đài Quán, chia ra làm phong, nhã, tụng, dễ, lễ.
Yuu: Cái chỗ này cũng không biết làm sao luôn á.
Có ai có thể cho tui ý kiến chỗ này hongggg '=.=
Buổi sáng hôm nay, đại nho giảng bài ở góc Đông Nam đầu Minh Phong Đường,nội dung là phong tục của các nước Đông Lục.
Hai thị nữ cuộn cái mành lên, lúc Tuyên Chỉ cùng Lạc Trăn đi vào Minh Phong Đường, cả phòng đều đứng dậy, hành lễ với tiên sinh ngồi phía trên.
Hôm nay người đến giảng dạy, ước chừng 40 tuổi, khuôn mặt tuấn tú, chính là đại tài của Đông Lục, Ôn Hiếu Như Ôn Đại Nho.
Hành lễ hoàn tất, các học sinh ngồi xuống chỗ của mình.
Lạc Trăn quan sát một vòng, chương trình học mà Đông Đài Quán sắp xếp là dựa theo thân phận, cả phòng học sinh, vậy mà hơn phân nửa là gương mặt quen thuộc đã gặp trong yến hội, phần còn lại là đệ tử của các quan lớn.
Ngồi kín hết chỗ, chỉ còn bốn đến năm chỗ còn trống.
Lạc Trăn chọn một vị trí gần cửa sổ, ngoài cửa sổ lác đác vài cành trúc, lưa thưa hữu trí, cảnh trí vô cùng tốt, nhìn Tuyên Chỉ ý bảo bên kia, đi xuống thả túi xuống bàn gỗ.
"Cái vị trí này có người rồi."
Ôn Đại Nho ngồi giữa phòng buông quyển sách xuống, thản nhiên nói.
Lạc Trăn sửng sốt, đem túi nhấc lên, quan sát chung quanh một lát, phía dưới của sổ kia còn một bàn trống.
"Kia...!ai ngồi ở đây thế?"
Ôn Đại Nho mí mắt cũng không thèm nâng, "Cái vị trí đó cũng có người ."
Tuyên Chỉ thẳng tắp đứng ở cửa, sắc mặt đã lạnh lùng.
Lạc Trăn nở nụ cười một tiếng, xách túi, lùi lại vài bước, "Ôn tiên sinh, ta mới đến, cũng không biết chỗ nào có thể ngồi.
Chỗ nào không thể ngồi.
Không bằng liền thỉnh tiên sinh chỉ giáo, không biết nơi nào mới là chỗ của Kính Đoan công chúa?"
Ôn Đại Nho nâng tay chỉ bàn cuối, nhạt tiếng nói, "Hàng cuối cùng bên phải, trước mắt không có người sử dụng."
Lạc Trăn nhìn bàn cuối kia cũng dựa vào một cái cửa sổ nhỏ, nhưng ngoài cửa sổ có vài cây ngô đồng cành lá xum xuê, ngày thu đông không nói, đợi đến xuân hạ chi giao, cây đâm chồi nảy lộc hẳn là che hết ánh sáng, huống chi là hàng chót cách lão sư bên trên khá xa, nghe học cũng khá là tốn sức.
Nàng nhăn mày lại, đang muốn cùng Ôn Đại Nho nói tiếp, Tuyên Chỉ đã ngẩng đầu đi qua ngồi xuống .
Không làm sao được, Lạc Trăn cũng đi theo, đem túi đặt trên bàn, ngồi xuống ghế dài bên cạnh.
Không nhìn chung quanh, đem giấy bút bày ra, tiểu đồng ngoài cửa chợt vén mành Minh Phong Đường liền vang lên tiếng khụ khụ trầm thấp.
"Học sinh đến chậm , Ôn tiên sinh thứ lỗi."
Vừa rồi Ôn đại nho lãnh đạm như băng, ngẩng đầu nhìn cửa một chút, thần sắc nháy mắt ôn hòa hơn, lời nói cũng có nhiệt độ hơn.
"Ngũ điện hạ không cần phải khách khí.
Thân thể người yếu đuối, nhanh vào, coi chừng lại bị cảm."
Lạc Trăn quay đầu nhìn lại, vào quả nhiên là Kỳ Vương Chu Hoài cùng thư đồng của hắn Mục Tử Ngang.
Chu Hoài hôm nay mặc y phục cẩm bào nửa mới nửa cũ điểm thêm màu tím nhạt , bên hông đeo ngọc bội Bàn Long, trong tay nâng cái lò sưởi mạ vàng.
Chu Hoài ngồi xuống, trừ hắn ra thì hai huynh đệ của hắn vẫn ngồi bất động, còn lại mấy công tử thế gia thì đồng loạt đứng lên chào.
Có lẽ là mấy ngày trước ở trên núi hứng gió, bệnh cũ tái phát, hắn thỉnh thoảng lấy tay che bên miệng, trầm thấp ho khan vài tiếng.
Mọi người cũng đều lấy làm bình thường.
Từ lúc Chu Hoài vào cửa, chung quanh chư vị đệ tử dồn dập đứng dậy, Lạc Trăn cũng theo đứng lên.
Mắt thấy hắn đi qua bên phải, qua mấy tấm bàn dài,mấy vị công tử kia đồng loạt ngồi xuống, Lạc Trăn đứng sau liền lộ ra, hai người cách bảy tám bước, đưa mắt nhìn nhau.
Chu Hoài nổi lên ý cười đạm nhạt, ngừng bước chân, gật đầu, lập tức đi đến bên cửa sổ có cành trúc, ngồi trước bàn gỗ.
Lạc Trăn giật mình, nguyên lai cái vị trí này đã có người ngồi.
Ôn Đại Nho thật không có lừa các nàng.
Một trận gió lạnh từ cửa thổi vào, mà tiểu đồng còn chưa vén mành xuống.
Theo sát sau lưng Chu Hoài, tiểu hầu gia Phương Húc của Phương quốc cữu, hôm nay cũng một thân đồng phục của Đông Đài Quán, tùy tiện bước vào cửa.
"Học sinh đến chậm , Ôn tiên sinh thứ lỗi."
Lời nói giống nhau như đúc, tốc độ cũng không khác biệt lắm, Ôn Đại Nho lại khôi phục thần sắc lãnh đạm như lúc trước, chỉ nhấc mí mắt nhìn cửa, cầm sách lên lại, cũng không nhìn Phương Húc.
"Nếu người đã đến đủ, chúng ta liền bắt đầu ."
Ôn Đại Nho nhìn chung quanh, thản nhiên nói, " Vừa lúc hôm nay Kính Đoan công chúa của Dĩnh Xuyên quốc gia nhập Minh Phong Đường, vậy tiết học này, sẽ nói đến phong tục khác biệt của Đông Lục và Dĩnh Xuyên."
Đám học sinh rối loạn, thở dài một hơi.
Lỗ tai đều nghe ra kén rồi, còn cần nói trên lớp học sao.
Bọn họ cũng không phải đứa trẻ sáu bảy tuổi, cũng tự mình đến Dĩnh Xuyên Quốc chơi nhiều lần.
Mọi người đang cố gắng vượt qua buổi học không thú vị này, lại thấy Ôn Đại Nho buông quyển sách xuống, vỗ tay một cái.
Hai thị đồng ngoài cửa bước vào, hai người hợp lực, đem tấm bình phong Tùng Hạc khó khăn khiêng lại.
Trong khi mọi người trố mắt nhìn, chỉ thấy kia thư đồng khiêng bình phong, dọc theo hàng ghế, đi đến bàn cuối.
Đi qua các chỗ ngồi, các học sinh đều nhích ghế nhường đường cho họ.
Chuyển đến hàng cuối, hai thư đồng thở ra một hơi, đặt tấm bình phong xuống.
Lạc Trăn và Tuyên Chỉ mới vừa ngồi xuống, liền bị tấm bình phong che khuất luôn người.
Tuyên Chỉ: "..." Đây là cố ý kiếm chuyện sao?
Lạc Trăn: "..." Đây nhất định là cố ý kiếm chuyện.