Editor: Yuu
Công chúa vào Đông Đài quán ngày đầu tiên, bất luận là chuyện buổi sáng ở Minh Phong Đường, hay chuyện ở chính điện vào buổi chiều đều không quan tâm.
Ôn Đại Nho từ chức Phán Cung giáo tập, phẫn mà quay về thôn.
Từ phu tử ở Minh Phong Đường không lạnh không nóng tiếp tục giảng bài.
Trong cung nghe được một ít tiếng gió, hoàng hậu phái cung nhân ngầm hỏi đệ đệ, Văn Húc ngạnh đầu nói, "Không có việc gì! Chỉ là lời đồn, vậy mà lại có người dám nói bỡn ta trước mặt người sao?!"
Chính chủ cũng không thừa nhận, việc này chính thức bỏ qua.
Nhưng là mấy trăm học sinh ở Phán Cung chứng kiến toàn bộ sự tình sẽ không dễ dàng quên.
Đông Tây đài quán nay không ai là không biết, bên người Kính Đoan công chúa, có Nhạn quận Lạc thị đích nữ, người này làm bừa phóng đãng, tính thích ngư sắc, nhất là yêu thích những danh môn công tử còn trong sạch.
Đông Tây Đài Quán không ai dám tới gần, sợ bị tai họa.
Mỗi sáng sớm, Tuyên Chỉ đi học, trên đường sẽ có rất nhiều học sinh tụ tập.
Nhưng sợ ác danh của Lạc Trăn, những học sinh này đều không dám trực tiếp lộ diện, không phải trốn ở lùm cây rình coi, thì chính là ẩn thân ở dưới gốc cây.
Tuyên Chỉ cùng Lạc Trăn đi trên con đường đá xanh, mỗi khi lơ đãng nhìn quanh liền sẽ bắt gặp những cặp mắt né tránh.
—— Những người này, đều là đến xem Tuyên Chỉ công chúa .
Mỗi ngày sau khi màn đêm buông xuống, học xa chuyên môn dành riêng cho công chúa bên cạnh thủy tạ đều sẽ có khách không mời mà đến.
Hoặc là mượn gió thổi, phiêu đãng bay tới một cái khăn, mặt trên thêu uyên ương đỏ chót, lại lấy chỉ cực nhỏ thêu lên mấy dòng thơ.
Hoặc là đem tin cột vào đuôi mũi tên, thẳng tắp bắn trúng cột trụ của học xá, mở ra nhìn vào, đều là những từ ngữ cầu hoan.
—— Những cái này, đều là đến tìm Lạc Trăn .
Nhóm người quý mến công chúa, Lạc Trăn không xen vào.
Nàng chỉ để ý đem những thư từ viết những từ ngữ cay mắt kia, tìm một cái hộp bỏ hết vào, thu đầy một hộp, ôm đi tìm Liễu Tế Tửu.
Trước mặt bao nhiêu học sinh, mỉm cười giao cho Liểu Tế Tửu.
Liễu Tế Tửu chỉ nhìn hai lá thư, mặt liền đen thành cái đít nồi.
Ngày đó liền có bảy tám học sinh bị tư nghiệp gọi đi, quỳ tại huấn đạo đường cả đêm, phạt chép« Lễ » kinh ngàn lần, mỗi người đều quỳ đến bầm máu.
Tin tức truyền tới, mỗi ngày nhóm người hay nhòm ngó công chúa cũng ít đi một nửa.
Ai biết Lạc Trăn sẽ lại dùng chiêu gì đối phó bọn họ.
Nhìn bề ngoài, Đông Đài Quán xem như yên bình.
Nhưng ở trong đó, ngay cả người xưa nay không quan tâm gì như Tuyên Chỉ, cũng mơ hồ cảm giác ra có chỗ nào đó không đúng.
Ngày hôm đó khó có được ngày gió lặng, trời mùa thu đẹp đẽ.
Minh Phong Đường tan học sớm, mọi người dồn nhau đi về phía nhà ăn.
Lạc Trăn xách hộp đồ ăn, dựa theo con đường hàng ngày, cùng Tuyên Chỉ đến Trân Tu Uyển, ngồi ở gần cửa sổ, nhìn ra cái hồ phía ngoài, mở hộp đồ ăn ba tầng ra, đem bày mấy cái chén nhỏ, chia thức ăn ra.
Mấy học sinh ngồi gần đó, thoáng nhìn thấy các nàng đi lại, đã sớm né ra xa.
Có người tránh, cũng sẽ có người không tránh.
Thậm chí còn có người phân phó thị đồng đổi bàn, muốn ngồi trước mặt công chúa.
Trong lúc nhất thời, liền xuất hiện cảnh tượng hiếm lạ tại Trân Tu Uyển.
Gần cửa sổ ngồi đầy người.
Xa hơn một chút chút, đều là bàn trống.
Phân biệt rõ ràng.
Những người dùng bữa ở đây, không phải là hoàng thân quốc thích, thì chính là công tử thế gia.
Mỗi người đều ngồi thẳng tắp, đoan chính ở phía sau, động đũa nhai kĩ nuốt chậm, phong phạm lễ nghi không thể xoi mói, thỉnh thoảng liếc mắt đến gần cửa sổ bên này.
Tuyên Chỉ thu hồi ánh mắt, nhìn bàn đồ ăn, giơ chiếc đũa ngẩn người một lát, đem chiếc đũa ném lại lên bàn "Không có khẩu vị, không muốn ăn."
"Sao thế." Lạc Trăn cũng buông đua xuống theo: "Đồ ăn không vừa ý người sao?"
Tuyên Chỉ nâng má, rầu rĩ nói, "Ngươi xem những người đó coi.
Ăn một bữa cơm thôi sao mà khó chịu thế, ăn một miếng cơm, uống một hớp canh cũng phải xem cấp bậc lễ nghĩa.
Nhìn dáng vẻ làm bộ làm tịch của họ, ta ăn không trôi".
Nàng cầm lấy chiếc đũa đẩy đẩy dĩa cá trước mặt, "Cá, muốn cầm tay ." Lại đẩy đẩy một dĩa thịt khác, "Thịt này, muốn gặm xương ." Nàng thở dài, "Ngươi cũng biết, lúc ta ở Mạt Lăng Đô ăn cơm không chú ý như thế nào.
Đợi ta ăn xong, xương cá xương cốt ném đầy bàn, để bọ ho chê cười.
Còn không bằng không ăn."
Lạc Trăn cũng nhìn chung quanh, nghiêm túc nghĩ ngợi, cảm thấy Tuyên Chỉ nói chuyện này là việc nhỏ nhưng cũng là đại sự.
Ăn cơm thất lễ là việc nhỏ.
Tuyên Chỉ vì không muốn thất lễ, tình nguyện không ăn cơm để đói chính mình, chết vì sĩ diện mới là chuyện lớn.
Hồi tưởng lại một chút, mấy bước ngoặt trong truyện kia, lần nào không phải là bởi vì công chúa sĩ diện, biết rõ bị người ta hại, vẫn tình nguyện chịu oan khuất, chỉ nghĩ đến 'Thanh giả tự thanh', không tranh luận nổi một câu, kết quả dẫn đến nam chủ cứ vậy mà hắc hóa.
Hôm nay nam chủ Sở Vương cùng mấy huynh đệ của hắn trong cung, tính thêm thân thích thế gia, cùng nhau tan học ở Minh Phong Đường, lúc này cũng đang dùng bữa trưa ở đây.
Bọn họ ỷ vào thân phận mình, cũng không đến mức đổi bàn.
Nhưng từ sau sự kiện bình phong kia, Sở Vương cầm đầu mấy hoàng tử, coi Lạc Trăn và Tuyên Chỉ như không tồn tại, lúc nào cũng ném tới ánh mắt lạnh băng.
Nói là lạnh lùng, nhưng Sở Vương Chu Tầm lại thường thường quan sát các nàng đang làm gì, nói cái gì.
Không khí thật vi diệu.
Sở Vương gắp một đũa cá, chậm rãi đi ăn, vừa nhìn vừa nghiêm túc nói gì đó, mở miệng hỏi người bên cạnh Kỳ vương, "Lão Ngũ, đệ cảm thấy các nàng đang nói gì thế."
Chu Hoài đã ăn xong , nâng chén trà, ung dung nói, "Chắc là...!Đang đàm luận về mấy món ăn thôi."
Sở Vương ngô tiếng, không chuyển mắt nhìn chằm chằm Tuyên Chỉ, "Sao ta lại cảm thấy bọn họ đang bàn luận về chúng ta nhỉ?"
Ngồi ở đối diện, Nghiệp Vương bật cười, giễu cợt nói, "Tam ca nếu muốn nói chuyện cùng công chúa, trực tiếp đi qua là được.
Cần gì phải lôi kéo huynh đệ chứ."
Sở Vương trầm xuống, buông đũa, "Lão Lục, buổi sáng đi ra ngoài không súc miệng sao? Sao miệng lại thối thế."
Trên mặt Nghiệp Vương nổi lên tia giận dữ, phất áo bỏ đi.
Bên này bọn họ ầm ĩ, bên kia Lạc Trăn mượn chuyện ăn cơm này, suy nghĩ một chút.
Ngôn ngữ cử chỉ hàng ngày của công chúa như vầy, vẫn là không được.
Trong ngược văn miêu ta công chúa là người có khuôn mặt đẹp thanh lãnh cao lĩnh chi hoa.
Cao lãnh, mới có hiểu lầm.
Có hiểu lầm, mới có cẩu huyết.
—— Hơi thở ngược văn đập cả vào mặt.
Muốn đem một quyển đại ngược văn xoay thành ngọt văn...!Tính tình cao lãnh này của công chúa nhất định phải sửa.
Lạc Trăn ngồi đối diện, thấy Tuyên Chỉ lưng vai thẳng tắp, cái cằm tinh xảo cũng thận trọng nhếch lên.
"Không ăn ." Tuyên Chỉ nhịn đói, phất áo chuẩn bị đứng dậy.
Lạc Trăn dùng chiếc đũa chỉ vào sườn cừu, "Ngồi xuống tiếp tục ăn, ta giúp người bỏ xương."
Tuyên Chỉ do dự một lát, cảnh giác liếc xung quanh."Được không? Chung quanh còn có nhiều người đang nhìn chằm chằm chúng ta đấy".
Tay Lạc Trăn cật lực rút xương, có chút không khách khí quở trách một câu: "Bị người khác nhìn chằm chằm, thì không được ăn cơm sao? Ta cũng không biết công chúa yếu đuối đến vậy đấy."
Tuyên Chỉ giận dữ, chộp lấy chiếc đũa, " Ai cần ngươi giúp, ta tự mình làm!"
Hai người lúc ở Mạt Lăng Đô đều có thị nữ chuẩn bị thức ăn khi ăn, chưa từng tự mình làm.
Các nàng dùng chiếc đũa tách miếng thịt cừu ra khỏi xương, chất thịt mềm dẻo, phí không ít công phu, mới gắp được miếng thịt lên, xương cừu ở trong bát, phát ra âm thanh vang dội, nhìn có hơi chật vật.
Bốn phía mọi người nhìn tới, thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng cười.
Tuyên Chỉ xấu hổ đứng lên, miễn cưỡng ăn mấy miếng thịt dê, tuy rằng thịt tươi mới, nhưng ăn cũng không có vị gì.
Nàng lại lần nữa thả đũa xuống, vẻ mặt bình tĩnh nói, "Xong rồi ."
Lạc Trăn vẫn đang hăng hái chiến đấu với thịt cừu: "Công chúa mới ăn vài miếng thịt.
Buổi chiều học ở trường băn, tiêu hao nhiều thể lực đấy."
"Ngươi ăn đi, ta không ăn ."
Lạc Trăn nhìn nhìn nhơn nửa số thịt dê dư lại trong đĩa, "Công chúa ăn chút nữa đi.
Người quả thật không ăn, nhưng ta buộc phải bắt người ăn ."
Tuyên Chỉ cả giận nói, "Ngươi dám! Ô ô —— "
Lời còn chưa dứt, Lạc Trăn đã gắp lên một miếng thịt lớn, thừa dịp Tuyên Chỉ đang nói trực tiếp nhét vào miệng nàng.
Hai má công chúa lập tức phồng lên, nhìn chằm chằm Lạc Trăn, thấy nàng một bộ dáng thờ ơ, chuyên tâm ăn cơm, nhưng miếng thịt quá lớn, nhất thời nuốt không nổi, lại không thể phun ra, không thể làm gì, đành phải sờ vào trong túi lấy một quyển sách, trước mặt mọi người mở ra , dúi đầu vào trong sách, che đi cái miệng nhỏ căng phồng của mình.
Cách hai bàn, Sở Vương Chu Tầm ho nhẹ một tiếng, lấy tay che miệng lại, che đi ý cười rất nhỏ.
Lạc Trăn cảm thấy vừa lòng cực kì .
Bản chất của công chúa là một người miệng cứng lòng mềm, cố kỵ thân phận nên mới phải giả làm một đóa hoa cao lãnh.
Đầu năm nay phong cách này đã sớm không còn hợp nữa.
Còn không bằng buông thả bản thân, đem cái tính ngốc bạch ngọt thể hiện ra ngoài.
Nam chủ thấy rõ bản chất ngốc nghếch của nữ chủ, cũng sẽ sớm ngày đưa cốt truyện đi vào con đường ngọt văn a.
Khóe miệng chứa đầy ý cười, Lạc Trăn bỗng nhiên sửng sốt.
—— Chờ đã, nàng học được cái từ 'Ngốc bạch ngọt' này ở đâu, với 'Con đường ngọt văn' lại là cái thứ gì.
Vì sao nàng lại dùng cái từ kì quái như thế.
Bên kia Tuyên Chỉ cuối cùng cũng nuốt được miếng thịt dê, lau sạch khóe môi, bưng trà súc miệng, mang bộ dáng tức giận nhìn một vòng, liền đứng dậy quay đầu đi.
Lạc Trăn bị ném lại tại chỗ: "..." Không được ,sao tức rồi.
Nàng cũng bất chấp chính mình mới dùng cơm được một nửa, vội vàng cầm túi, chạy chậm theo sau.
Vốn tưởng rằng phải đuổi theo nửa cái Đông Đài Quán, không nghĩ đến, dọc theo hành lang dài, mới qua hai ba góc, Tuyên Chỉ đã dừng lại.
Nơi hoa tử đằng nở rộ, một vị có mặt trứng ngỗng, chừng mười tám mười chín tuổi, ăn mặc cung trang lộng lẫy xinh đẹp, được rất nhiều quý nữ vây quanh, thận trọng đứng ở bậc cửa ngoài, trong mắt âm thầm đánh giá, nhìn từ đầu đến chân Tuyên Chỉ.
"Vị này...!Chắc hẳn chính là Kính Đoan công chúa tiếng tăm lừng lẫy ?"
Thiếu nữ mặc cung trang búi tóc cao, trên đầu đeo bộ trang sức hồng ngọc, phượng trâm đính một viên hồng ngọc cực lớn dưới ánh nắng tỏa sáng chói lòa, cơ hồ làm đau mắt Lạc Trăn.
Dựa vào cách mặc đồ này, còn có tư thế này, nàng lập tức xác định, người này chính là nữ nhi của đương kim hoàng hậu, muội muội thân thiết nhất của nam chủ, được Nam Lương hoàng đế nâng trong lòng bàn tay Nhu Gia công chúa Chu Nhữ Tình.
Vốn nên ngoan ngoãn chờ ở Tây Đài Quán làm một nữ phụ ác độc...!Làm sao lại xuất hiện ở Đông Đài quán chứ?
Tác giả có lời muốn nói:
Một chương mà bị xét hỏi hai ngày mới được thả...!Tác giả nằm ngửa tại chỗ.
Mỗi ngày giữa trưa 12 giờ, chỉ cần ra chương trước, liền muốn chương sau
Có chuyện không thể càng cầu càng thêm.
Yuu:*Đọc ở trang chính chủ để ủng hộ tui nhaa*. https://.wattpad.com/story/286299223-ta-xuy%C3%AAn-%C4%91%E1%BA%BFn-ng%C6%B0%E1%BB%A3c-v%C4%83n