Editor: Yuu
Công chúa nhận lễ, trên mặt SỞ vương hiện lên vẻ vui mừng, lập tức phân phó người đem từng rương từ ngoài vô.
Tặng lễ để thăm bệnh chỉ là cái cớ, kỳ thật hắn còn có chuyện trọng yếu hơn muốn nói.
Trong phòng hàn thuyên thêm mấy câu, Sở Vương ho khan vài tiếng, làm rõ ý đồ lần này đến.
"Hàng năm cuối tháng Mười đầu tháng mười một, chính là ngày Đại Lương đi săn thú.
Ta nghe phụ hoàng nói, năm nay thu thú muốn mời tôn thất bách quan, tổ chức cực kì long trọng" Hắn chăm chú nhìn Tuyên Chỉ, "Không biết công chúa —— có thể tham dự không?"
"Săn thú" hai chữ truyền vào lỗ tai, Lạc Trăn kích động, chống nạnh đứng lên.
Nguyên chủ_Tuyên Chỉ công chúa tham dự lần săn thú này, chính là bước ngoặt trong tuyến tình cảm của nam nữ chính.
Tất cả thâm tình, ân oán khúc mắc, đều là từ lần này mà ra.
Lạc Trăn thở nặng nề, chờ công chúa cự tuyệt.
Chỉ cần công chúa mở miệng nói không đi, nàng lập tức phụ họa, hai người liền có thể tránh được cái phiền phức này, nhảy qua mười mấy chương cốt truyện ngược tâm.
Bên trong nội thất cực an tĩnh, Tuyên Chỉ cắn cắn hàm răng, lãnh đạm nói, "Sở Vương điện hạ, ngươi biết , khả năng kỵ xạ của ta rất tốt."
Chu Tầm sớm có chuẩn bị, nghe Tuyên Chỉ trả lời, không cần nghĩ ngợi liền mở miệng khuyên nhủ, "Lần săn thú này quy mô vô cùng lớn, con mồi rất nhiều, khu vực săn bắn cảnh trí cũng rất đẹp, không đi thật đáng tiếc —— chờ đã, công chúa, ý của nàng là...!Đồng ý đi ?"
Lạc Trăn cũng thiếu chút cho rằng chính mình nghe lầm , sửng sốt một lúc lâu, mới kêu lên, "—— Chờ đã, xin công chúa cân nhắc!"
Vừa rồi mấy bao lộc nhung kia người cũng không chịu nhân, qua lại nửa ngày, như thế nào chỉ chớp mắt liền đồng ý cùng người đi săn thú ? !
Lạc Trăn lấy cánh tay chống ngồi thẳng thân, oán trách Tuyên Chỉ nói, "Đi săn thú là chuyện lớn như thế, công chúa cũng không chịu thương lượng với ta một chút, cứ vậy mà đồng ý sao? Công chúa cho rằng Tam gia mời là chuyện gì tốt à?"
Sở Vương nghe xong, mặt đen lại.
Ngại Tuyên Chỉ ở đây, hắn không nói gì để phản bác, âm trầm nhìn đến Lạc Trăn như muốn đâm thủng nàng.
Lạc Trăn không để ý tới cái nhìn của Sở Vương, còn muốn mở miệng khuyên nữa, Tuyên Chỉ lại giận, quay đầu nói với nàng, "Ta vì sao không thể đồng ý ? Bất quá là một chuyến săn thú thôi, có chuyện gì lớn chứ? Bổn điện hạ muốn làm cái gì, không muốn làm cái gì, chẳng lẽ mọi chuyện đều phải nói cho ngươi sao?"
Thấy Tuyên Chỉ nổi giận, lại xưng "bổn điện hạ", Lạc Trăn đành đem lời nói cứng rắn nuốt trở lại, không dám mở miệng.
Tuyên Chỉ đem nàng ấn nằm về lại, tiện tay kéo mành xuống, che khuất thân ảnh của nàng, "Nơi này có ta, ngươi nghỉ ngơi đi."
Phân phó thị nữ pha trà, cùng Sở Vương ngồi xuống thảo luận chi tiết cho buổi săn thú.
Quang co một hồi, Sở vương mừng rõ, miệng cười không ngừng nói chuyện với công chúa.
Lạc Trăn cách một tấm mành, nhìn bộ dạng cười ngốc nghếch của nam chủ, lại nhìn qua Tuyên Chỉ, nhớ tới cốt truyện ngược tâm dài mười dương kia, đơn giản mắt không thấy lòng không phiền, lấy cái chăn che qua đầu chuẩn bị ngủ.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, nàng nghe được tiếng bước chân rất nhỏ dần dần tới gần, có người vén mành lên, nhẹ giọng kêu, "Lạc Quân."
Lạc Trăn giật mình một cái rồi tỉnh dậy.
Nàng kéo chăn xuống, nhìn thấy Kỳ Vương Chu Hoài đứng ở trước giường, mang theo ý cười, thấp đầu nhìn nàng.
"Mấy ngày không thấy, Lạc Quân có khỏe hơn không?"
"Tốt..." Lạc Trăn hàm hồ lẩm bẩm nói, "Cơm đến mở miệng, áo đến thì đưa tay, còn không cần đến trường, có thể không tốt sao..." Dứt lời liền muốn tiếp túc ngủ.
Chu Hoài nói, "Tuyết Châu cùng Ngọc Nô ở phủ hiện không tốt lắm."
"Tuyết Châu? Ngọc Nô?" Lạc Trăn không rõ, phải một hồi lâu, mới phản ứng được, "A, là hai con mèo kia sao?" Nàng đứng lên, "Chúng nó làm sao?"
Chu Hoài ngồi xuống bên giường , thản nhiên nói, "Mấy ngày trước bị dọa sợ, liên tiếp mấy ngày thượng thổ hạ tả, cơm nước không để ý, quản gia thức đêm không ngủ, khắp nơi nhờ người tìm kiếm danh y có thể chữa cho chúng, hôm qua có danh y đến rót bao nhiêu loại thảo dược vào mới có chuyển biến tốt.
—— Lễ vật này của Lạc Quân, dày vò người ta thực không ít."
Lạc Trăn ôm chăn ngồi tựa ở đầu giường, lúng túng nói, "Lúc ta mua thì cảm thấy chúng đáng yêu thôi, thật không nghĩ mấy chuyện này...!Nếu Ngũ Gia cảm thấy phiền toái, ngày khác ta kêu Uông Chử đến đem chúng về học xá."
Chu Hoài cười cự tuyệt , "Không ăn không uống, nôn đầy đất, nay không dễ dàng chữa khỏi, ngươi lại muốn đòi lại.
Nào có đạo lý này."
Lạc Trăn suy nghĩ một chút, đúng là không đạo lý, "Được rồi, dù sao hai con mèo kia cũng là ở chỗ người.
Nếu Ngũ Gia không hài lòng lễ vật này, ngày khác ta kiếm thứ khác tặng đến quý phủ cho người."
Chu Hoài nghĩ ngợi, "Công chúa nếu đã có hứng thú đi săn thú, thì ngươi cùng đi đi? Săn mấy con mồi cho ta được chứ?"
"Cái này đơn giản." Lạc Trăn nhận lời còn nói thêm."Mang thêm cái giá nướng ta đem từ Mạt Lăng Đô nữa, lúc đó ta nướng tại chỗ cho ngài ăn."
Chu Hoài không nhịn được nở nụ cười, "Ta thiếu mấy cái này sao? Khu vực săn bắn cũng không thiếu giá nướng.
Mà thôi, ngươi muốn thì cứ làm thế đi." Nói từ trong tay áo lấy ra một hộp gỗ trạm trổ tinh xảo đưa cho nàng."Cái này coi như là quà tạ lễ sớm."
Lạc Trăn kinh ngạc mở hộp gỗ, bên trong có hai bình ngọc nhỏ, gáy miệng pđiêu khắc hình dáng hoa mai, nhìn vào là biết hàng xa xỉ.
"Trong phủ có tích trữ thuốc trị thương, để đó cũng chưa có dịp dùng, nên tặng cho ngươi." Chu Hoài đảo ánh mắt qua đầu gối Lạc Trăn, "Mỗi ngày hai lần, bình nhỏ thoa ngoài da, dùng xoa bóp lưu thông máu.
Bình kia dùng để uống.
Liên tục 7 ngày, không nên ngừng —— miễn cho Lạc Quân không đến được khu vực săn bắn."
...img
Bên kia Sở Vương cùng Tuyên Chỉ công chúa ngồi đối diện hai ba cái canh giờ, lúc đầu còn bàn chính sự, nhưng sau tiếng nói nhỏ dần không biết đang bàn chuyện gì.
Lạc Trăn mơ mơ màng màng ngủ một giấc tỉnh lại, sắc trời đã ngầm tối,mặt trời đã khuất dạng.
Cách tấm mành chỉ thấy hai người kia vẫn chưa nói xong, mặt đối mặt ngồi ở một chỗ, nhỏ giọng nói thầm.
Chu Hoài ngồi bên cạnh của sổ chờ, khuôn mặt không hề có chút khó chịu nào, cầm trong tay quyển sách, dưới ánh đèn ngẫu nhiên lật một trang.
Còn cái hộp gỗ kia thì lẳng lặng đặt ở bên gối.
Không biết tại sao, một cảnh rất bình thường như thế này, rất lâu sau, vẫn còn lưu lại trong đầu Lạc Trăn.
Nam tử Đông Lục, cũng là không hoàn toàn là xấu .
Nàng nghĩ như vậy ..