Ta Xuyên Dị Giới Làm Gay

Lâm Khinh cùng Lam Túc đi về phòng, vừa đóng cửa lại Lâm Khinh đã nhào lên người Lam Túc, phụng phịu nói:

“Huynh xem, tại sao lại sinh ra cái Minh Thiên kính quỷ quái đó làm gì chứ, mất mặt chết ta.”

Lam Túc nhìn thấy tai Lâm Khinh đã đỏ bừng, hắn hùa theo: “Đúng vậy, thôi đệ đừng tức giận nữa, những thứ đồ thừa thãi như thế không nên có mặt trên đời thì hơn, ngày mai ta sẽ đem tất cả Minh Thiên kính trong bán kính trăm dặm phá hủy hết.”

“Huynh thật là…” Lâm Khinh biết hắn nói giỡn nhưng trong lòng vẫn ngọt ngào, y véo mũi Lam Túc. “Huynh có ngại khi phải đối mặt với mọi người trong Lâm gia không?”

Lam Túc cười: “Không, ta đã qua cửa phụ mẫu rồi, những người khác ta thừa sức đối phó.”

“Là phụ mẫu của ta chứ, huynh gọi thuận miệng thế, sao lúc nãy không dám gọi.”

Lam Túc nâng mặt Lâm Khinh lên cắn một cái lên cái miệng hư, “Bây giờ còn dám bắt bẻ cơ đấy.”

Hai người đùa trêu nhau một lúc Lâm Khinh mới nghiêm túc nói:

“Lam Túc, ta định mang không gian trả lại cho Lâm gia, bây giờ luyện thể đã đại thành, ta cũng không cần đến nó, mang trả lại cho những người cần thì hơn.”

Lam Túc gật đầu:

“Đệ cảm thấy tốt thì làm, không gian này rất hữu ích nơi hạ giới, thế nhưng tới khi chúng ta phi thăng lại không có tác dụng gì nhiều, những lão tổ tu vi cao chỉ cần liếc mắt đã thấy rõ môn đạo, bây giờ đem trả còn thuận tiện bán cho Lâm gia một cái ân tình.”


“Ta nghe huynh,” Lâm Khinh đồng ý, “Hơn nữa gia hỏa Lâm Thanh nơi nơi làm khó dễ ta, nhân dịp này phải kiếm cớ trấn lột một ít tài nguyên tu luyện của gã mới được.”

“Lâm Thanh?” Lam Túc nhạy bén hỏi, “Người này là ai, gã đã làm gì đệ?”

Lâm Khinh nhún vai tùy tiện đáp: “Không có gì, Lâm Thanh là đường đệ của ta, cũng là tân gia chủ của Lâm gia, gã chỉ hơi nhỏ mọn thôi chứ cũng rất chiếu cố phụ mẫu, thế nên từ trước đến nay ta đều mặc cho gã nhảy nhót.”

“Vậy thì được, ta còn tưởng gã dám khi dễ đệ.”

“Hì hì, huynh nói xem gã có thể khi dễ được ta không?” Chẳng phải Lâm Khinh tự tin mà Lâm Thanh này nhìn chung không phải là người có tâm cơ sâu nặng, những người như vậy y tự tin có thể đối phó.

Hai người bàn tính xong xuôi, Lâm Khinh liền mang Lam Túc vào trong không gian dọn dẹp sạch sẽ tài vật, không để lại bất cứ thứ gì, kể cả một nhánh linh mạch trung phẩm khi trước Lâm Khinh bỏ vào linh đàm cũng không tha.

Lâm Khinh lấy vài cái thùng múc đầy nước linh đàm rồi cất vào nhẫn trữ vật, thứ này dùng để luyện thể rất có ích, đem về một ít tặng cho đám đệ tử mới của Huyền Phong môn, hoặc trực tiếp đưa cho Phùng lão luyện đan cũng tốt.

Buổi tối, quả nhiên Lưu Lệ Phương tổ chức một bữa tiệc lớn thiết đãi toàn bộ người trong Lâm gia, thịt yêu thú hiếm lạ, linh tửu cao cấp đều được đem ra, nàng giới thiệu Lam Túc là hôn phu của Lâm Khinh làm dấy lên một trận kinh hô, nhưng khi nghe đến hắn cũng là tông chủ của một cực phẩm tông môn tai đại lục khác thì mọi tiếng bàn luận đều mất sạch, dù sao thế giới này cường giả vi tôn, bọn họ cũng không muốn đắc tội với một thế lực lớn.

Thế giới này nam nhân với nam nhân kết đạo lữ không phải chuyện lạ, Lâm Khinh giới thiệu Tần Ca và Thương Ly cho Lam Túc, sau đó hai người mới gọi riêng Lâm Thanh và vài trưởng bối Lâm gia ra để bàn chuyện không gian.

Mọi việc rất thuận lợi, Lâm Khinh chiếm lời lớn, đổi được kha khá tài nguyên tu luyện từ Lâm Thanh, sau đó dùng bí pháp bức không gian ra khỏi tử phủ.

Quá trình này khá là đau đớn, sau khi biểu tượng Lâm gia trên tay Lâm Khinh biến thành một sợi dây chuyền rơi xuống, y bỗng thấy hơi hụt hẫng, chắc là do thứ này đã ở bên cạnh quá lâu rồi.


Gương mặt Lâm Thanh từ đầu tới cuối không dám thả lỏng, đến khi cầm chắc không gian trong tay rồi mắt mới hiện ra một tia đắc ý.

Mọi việc diễn ra hết sức thuận lợi, hai người ở Lâm gia với trưởng bối vài ngày rồi lên đường đi dạo chơi khắp Không Minh đại lục, hai năm sau mới trở lại. Lần này Lâm Khinh lôi kéo bằng được Lâm Bắc Hà và Lưu Lệ Phương cùng trở lại Nhật Nguyệt đại lục, hai người bọn họ muốn tổ chức song tu đại điển, ngay cả Thương Ly và Tần Ca cũng trở lại cùng.

Từ dạo Thương Ly và Tần Ca nhập vào dưới trướng Lâm gia, tài nghệ luyện đan của Thương Ly rất được trọng dụng, từ đó tài nguyên tu luyện của hai người hết sức thừa thãi, Lưu Lệ Phương lại rất thích Tần Ca, coi như nhi tử mà đối đãi, bí cảnh nào nàng cũng tranh thủ cho hắn một suất, tu vi tăng vù vù, giờ đây đã là tu sĩ Phân thần trung kỳ.

***

Song tu đại điển tổ chức tại Huyền Phong môn.

Chỉ vài năm trôi qua, Huyền Phong môn đã lấy lại vẻ phong quang xưa cũ, ngày hôm nay vừa tròn là ngày mặt trăng và mặt trời giao nhau, sắc tím duy trì liên tục ba ngày, đại điển song tu cũng tổ chức trong thời gian đó, bất kỳ ai trong thiên hạ đều có thể đến uống chén rượu hỉ.

Tin tức Lam Túc và Lâm Khinh kết thành đạo lữ khiến toàn bộ tu chân giới vui mừng, dường như bọn họ chờ ngày này rất lâu rồi, chỉ chờ một lời thông báo là lên đường tới dự.

Huyền Phong môn hôm nay cực kỳ náo nhiệt, tông chủ Kiếm Minh tông kiêm đệ nhất luyện khí sư Phương Chu làm chủ trì, Tử Lan tiên tử phụ trách tiếp đón khách mời, hai người Lam Túc và Lâm Khinh chỉ việc ngồi ở bàn để đợi làm lễ.

Song tu đại điển kỳ thực là hai người cùng lập lời thề thiên đạo, sau này song túc song phi, sinh tử không rời, còn Lam Túc và Lâm Khinh thì nhiều hơn một công đoạn đó là bái đường thành thân.

Đỉnh Linh Sương phong ngày hôm nay được trang hoàng lộng lẫy bằng vô số hoa đăng đỏ, bên dưới dùng bùa chú hóa thành hoa rải đầy cả ngọn núi, từng đàn tiên hạc nhảy múa hát ca, vô vàn dải sáng đủ màu sắc được quấn lên cành cây linh quả, cảnh tượng lung linh huyền ảo vô cùng.


Lam Túc và Lâm Khinh mặc một bộ trường bào đỏ thêu linh văn long phượng vàng, hai người vấn tóc cùng một kiểu, đầu đội quan đỏ, cùng thong thả bước tới lễ đài, gương mặt tuấn tú xuất sắc treo nụ cười hạnh phúc, hai bàn tay luôn siết chặt lấy nhau không rời.

Sau khi bái thiên địa, lập lời thề thiên đạo, bầu trời liền giáng xuống thất thải quang hoa, vô số tiếng tiên nhạc reo vang để chúc mừng tân hôn tốt đẹp.

Chỉ có hai người trong cuộc mới phát hiện sợi tơ hồng vô hình ràng buộc sinh mệnh hai người, cùng kết lên một dấu ấn đạo lữ ngay tử phủ, hồng quang từ đó giống hệt đàn linh điệp đang nhảy múa, quấn quýt lấy nhau.

Lam Túc hiện tại không còn là tông chủ của Thiên Huyền tông nhưng mà địa vị của hắn ở tu chân giới khó ai có thể bì được, tất cả tông chủ của các thế lực khác nhau đều đến chúc mừng, thậm chí ngay cả Diệp Mạch và Hoa Vô Tình cũng trở lại. vì là ngày vui nên Lâm Khinh không hề giữ chừng mực, uống khá nhiều linh tửu, cả người đã hơi lâng lâng.

Bằng hữu của y cũng đến đầy đủ, y cùng Lam Túc không hề hời hợt với bọn họ mà nhiệt tình đón tiếp tất cả.

Phương Nam cùng đạo lữ cùa nàng là một tu sĩ khá anh tuấn, hai người nhìn qua rất ân ái, Lâm Khinh lâu lắm rồi không gặp nàng, hai người mừng mừng tủi tủi uống khá nhiều.

Đám Tiêu Nam thì ngồi túm tụm hàn huyên với Tần Ca, Ngâm Thiên Dự, Vũ Tinh Hà và đám đệ tử cùng nhập môn ngày ấy, giờ mỗi người có một con đường riêng nhưng ai nấy đều rất tốt đẹp.

Lúc Lâm Khinh đương hít sâu để hơi rượu bay bớt, bỗng bên ngoài có tiếng ồn ào, tiếp theo là tiếng quản sự vào bẩm báo:

“Thiên Lam thánh quân, Lâm Khinh công tử, có một người tự xưng là Dạ Huyền đến chúc phúc.”

Lam Túc và Lâm Khinh nhìn nhau, lam Túc nhìn ra trong mắt thiếu niên là sự kích động không thể che giấu, hắn hơi ghen tị, khẽ bấm eo y rồi vẫy tay:

“Mời người vào đây.”

Lâm Khinh thực kích động, cho dù y và Dạ Huyền trải qua rất nhiều chuyện không vui, thế nhưng y vẫn rất thưởng thức người này, hơn nữa hắn còn là nhi tử của hai vị tiền bối Diệp Mạch và Hoa Vô Tình, có tầng quan hệ này, y càng thương cảm cho quá khứ hắn phải chịu đựng. Lúc trước cứ nghĩ trong cuộc chiến cuối cùng hắn đã ngã xuống, không ngờ bây giờ còn có thể gặp lại.


Lâm Khinh quay lại nhìn Diệp Mạch và Hoa Vô Tình, thấy hai người còn mất bình tĩnh hơn y, Hoa Vô Tình còn đứng lên định chạy ra nhưng bị Diệp Mạch giữ lại.

Lam Túc cũng biết một hai, nghe nói hai lão tiền bối đã tìm Dạ Huyền mấy năm nay mà không rõ tung tích.

Dạ Huyền ngày hôm nay vẫn mặc y phục đỏ, thế nhưng khí chất đã khác, ngay cả y phục cũng rất quy củ, không hề ngả ngớn như xưa, chỉ là sắc mặt hơi tiều tụy. Đi bên cạnh hắn là một nam nhân, Lâm Khinh nhận ra người này, chính là tên thị vệ của Dạ Huyền, tên là Lôi Á, nhưng kinh ngạc hơn cả, hai người này đương nhiên đang cầm tay nhau.

Dạ Huyền mân môi cười tủm tỉm, cầm chén linh tửu tiến đến trước mặt Lâm Khinh, không hề để ý đến những người khác, nhìn thẳng vào mắt y.

“Chúng ta lại gặp nhau rồi. Lâm Khinh, ta nhìn ngươi có vẻ rất tốt.”

“Dạ Huyền.” Lâm Khinh cũng đáp lại, giơ chén trong tay ra. “Rất vui khi được gặp lại ngươi, nhìn ngươi cũng khá tốt.”

Hai người nhìn nhau một lúc rồi bật cười, Dạ Huyền cười đến mắt đào hoa cong cong, dựa hẳn vào người Lôi Á. “Lâm Khinh, ta chúc ngươi hạnh phúc, nam nhân kia xứng đôi với ngươi lắm.”

“Ngươi cũng vậy, chúc ngươi hạnh phúc.” Lâm Khinh nói xong cùng Dạ Huyền ngửa đầu uống hết chén linh tửu.

Đây là kết cục tốt nhất cho hai người, hòa giải làm bằng hữu, dù cho lúc trước xảy ra chuyện gì cũng đem xóa bỏ.

Lâm Khinh vui vẻ uống thêm mấy chén nữa, sau đó trực tiếp say khướt dược Lam Túc ôm về phòng, hai người trực tiếp mất tích những ngày sau đó, để mặc đám tiền bối chủ trì và đãi khách. Nhân vật chính đi hết thế nhưng yến hội vẫn không hề ngừng lại, tiếng cười nói vui vẻ vọng lại suốt mấy ngày.

Trong phòng nến hỉ cháy mãi không hết, Lam Túc cởi áo tháo khăn giúp Lâm Khinh sau đó ôm y vào lòng.

Bọn họ cuối cùng cũng thuộc về nhau hoàn toàn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận