Ta Xuyên Không Thành Tà Thần

Trong thông đạo thần bí, cả một thông đạo đang ngập tràn nhiệt hỏa phát tán ra mạnh mẽ, chỉ cần đến gầm cũng cảm nhận độ nóng chết người, so với xa mạc còn muốn nóng hơn…đây đơn giản là dị hỏa phô trương thanh thế.

Trong thông đạo, gấu yêu dù một mực đau khổ đứng nghiêm nhưng cũng rất thỏa mãn con mắt khi nhìn Quân Huyền đang bị hành hạ một màn. Quân Huyền hắn sau khi nuốt dị hỏa xuống cũng chính như là đang tự đem ngọn lửa đốt lục phủ ngũ tạng của mình vậy.

Cả người hắn lúc này, da không còn trắng hồng như lúc trước nữa mà bắt đầu đã biến sắc bởi nhiệt hỏa ảnh hưởng. Đôi lúc cả người hắn trở lên đỏ xậm như đã bị dị hỏa gần thiêu cháy ra ngoài nhưng mà lúc đó lại xuất hiện ánh sáng xanh ngọc nhè nhẹ bao phủ tới. Không mất quá lâu, da hắn lại biến đổi thành màu hồng nhạt như nhiệt hỏa đang được kìm hãm xuống.

Chưa kể, từ cơ thể hắn thi thoảng lại bắn ra tơ máu khiến toàn thân có phần bị màu máu bao phủ, gương mặt thanh tú cũng khó thoát nổi điều này trong hắn một màn cứ như từ địa ngục tu la vừa ra vậy.

Bên ngoài hắn thay đổi như vậy liên tục đủ để nói lên bên trong đau đấu tranh đau đớn đến rợn người như nào. Lúc bấy giờ, nếu không phải Long Ca truyền sức mạnh từ bên ngoài chấn áp bớt dị hỏa. Cộng thêm tiền bối đang ngồi xếp bằng giữa thức hải không chế huyền băng và ra sức chèn ép dị hỏa thì Quân Huyền hắn khó có thể sống quá ba giây.

Bất giác, tiền bối lên tiếng nhắc nhở: “Quân Huyền, nén đau lại…liền lúc này luyện hóa dị hỏa đi.”

Quân Huyền hắn không đáp nổi lại tiền bối. Hắn đang đau đớn đến mức thất khiếu chảy máu, lục phủ ngũ tạng như muốn bị đốt cháy ra…Hắn nắm chặt bàn tay trơ trọi xương khô của mình kia lại, cắn chặt răng xuống khiến khóe miệng lại thêm máu rỉ ra.

Hắn gầm gừ đau đớn một tiếng lên, sau đó cố định thần nhắm mắt xuống để chuyên tâm luyện hóa dị hỏa. Khi đôi mắt Quân Huyền cụp xuống, toàn bộ thân thể hắn lần nữa sáng lên. Ánh sáng này không phải ánh sáng đỏ hồng của da thịt bị đốt cháy mà là ánh sáng có phần quen mắt, ánh sáng cổ ngữ kim sắc.

Cơ thể Quân Huyền, vô số cổ ngữ mang kim sắc bay xung quanh không biết bấc giác đã tạo thành bao nhiêu vòng sáng bao phủ của thân thể hắn. Nhưng quan trọng hơn là khi những cổ ngữ này xuất hiện liền như tiếp thêm được cho hắn rất nhiều lực lượng để không chế dị hỏa. Mà cổ ngữ này mang theo sinh mệnh khí tức rất nồng đậm, chỉ mới xuất hiện có ba giây thời gian mà đã khiến đôi bàn tay xương khô của Quân Huyền lành lặn.

Long Ca bên ngoài quan sát toàn bộ cũng giật mình nói: “Cái này…sức ép đúng là không đơn giản. Chỉ là sức ép vô hình đã mang thông đạo như muốn vỡ ra. Vậy khi mà hắn thu phục được dị hỏa, há không phải liền tạo ra lực phá hoại thổi bay của một tòa thành sao?”

Bên trong nội thể Quân Huyền, Quân Huyền hắn đang cố gắng một lòng luyện hóa dị hỏa, đem được ngọc lệ dung hòa với nội thể làm một. Đến bây giờ, hắn là đang cảm giác đau đớn chí mạng nói không thể nói nhưng không hiểu vì sao vẫn nở lên một nụ cười. Nụ cười này không phải như những nụ cười bình thường của hắn, nụ cười này đơn giản chính là tượng trưng cho sự bất khuất không thể gục ngã.

Khi nụ cười Quân Huyền này được nở lên thì hắn cảm nhận được, trong nội thể hắn như đã có một thứ gì đó từ giọt ngọc lệ này tan ra. Thứ này tựa hồ rất nhỏ, rất nhẹ nhàng như một chút nước được vảy qua nội thể hắn vậy.

- Là hỏa chủng nguyên bản của Huyết Lệ Chi Viêm, tiểu tử ngươi cảm nhận được chứ? – Tiền bối trong thức hải vội vàng truyền âm đến.

Quân Huyền gật đầu xác thực nhưng mà vẫn không thể khó hiểu: “Một hỏa chủng nguyên bản lại chỉ nhỏ như vậy, như một chút nước đồng dạng a?”

Lúc này, tiền bối bất giác bật cười lên giải thích: “Ngươi đừng cảm thấy nó nhỏ bé mà khinh thường nó. Lúc Ngọc Lệ mới hình thành có thể đã lớn như một tòa đại lục, sau ngàn năm tuế nguyệt áp xúc sức mạnh mới có thể thu nhỏ như vậy…dù cảm giác được nó nhỏ như vậy nhưng sức mạnh bên trong nó có thể hủy thiên diệt địa.”

- Ví như có một vị Vương Giả cường đại đứng trước dị hỏa sức mạnh này bạo phát ngươi có biết điều gì sẽ xảy ra không? Tiền bối không đợi Quân Huyền trả lời đã đưa ra câu trả lời: “Đó là lãnh nhận cái chết.”

Quân Huyền nghe xong liền hít một hơi dài, hắn không ngờ tới hắn lại đang nuốt trong người thứ sức mạnh có thể giết cả một Vương Giả như vậy. Nếu không phải hắn còn có chút kiên cường chịu đựng kèm theo được chống đỡ nãy giờ thì khó mà còn có thể thở nói chuyện được. Hắn sợ rằng giờ đã bị dị hỏa thôn phệ lại trở thành một đống tro.

Bên trong hắn, huyền băng cũng không phải là một nguồn năng lượng bất tận như dị hỏa. Linh Vân để lại cũng chỉ là đơn thuần một mầm mống nhỏ huyền băng cho Quân Huyền nên thời gian chống đỡ được cũng có hạn với dị hỏa vô hạn này. Dị hỏa càng lúc càng thắng thế rõ ràng, ngọc lệ gào thét sau đó nhằm toàn bộ mọi thứ trong nội thể hắn đem đốt trụi tim, kinh mạch, xương cốt…

Quân Huyền hắn đau đớn cực hạn chí mạng, hắn rõ ràng một điều chỉ cần nội thể hắn bị thiêu trịu sạch trước khi hắn luyện hóa được hết ngọc lệ kia hắn sẽ chết. Nhưng mà, điều đáng ngạc nhiên lại xuất hiện, khả năng chữa trị thương thế của hắn rất nổi bật. Cổ ngữ bên ngoài liên tục giúp Quân Huyền chữa trị vết thương cả bên trong lẫn bên ngoài cơ thể, nội thể hắn vừa bị thiêu trụi đem đến cảm giác tận cùng địa ngục thì liền được chữa lành nhẹ nhàng như ánh sáng thần thánh ban xuống.

Hắn cười khóe miệng rỉ máu, tự nhủ: “Đến đi…để ta xem, ai là người chiến thắng.”

Quân Huyền hắn lúc này một lòng luyện hóa dị hỏa. Bên trong thức hải, tiền bối đang cố tận lực sử dụng nốt huyền băng còn sót lại cuối cùng chống trọi dị hỏa giúp đỡ Quân Huyền phần nào cản bớt đau đớn.

Thời điểm này chính là thời điểm quan trọng nhất trong luyện hóa dị hỏa, bên ngoài má Quân Huyền mồ hôi tuôn không ngớt, bên trong hắn cũng đang cố thu những hỏa chủng nguyên bản vào nội thể. Một giọt nhỏ, sau đó dần nhiều lên đến năm giọt…

Dị hỏa như có một phần cảm giác được sinh mệnh lực Quân Huyền như đang kéo rất dài ra nên có phần càng hung hăng đốt cháy hơn. Đúng lúc ấy, có thanh âm quen thuộc vang ra: “Tiểu Huyền Huyền, há miệng…”

Quân Huyền hắn không chần chừ nửa bước, miệng hắn mở ra, chỉ cảm nhận thấy có một thứ quả gì đó như quả lê đồng dạng bay vào miệng hắn. Hắn nhai nhai cảm nhận được hương vị quả này rất ngọt đôi chút lại chua, sau đó dần có đắng,…đủ loại hương vị. Quân Huyền cảm nhận qua cũng bảy loại, bảy loại này cùng theo một hướng đổ xuống nội thể hắn.

Không đơn giản chỉ là bảy hương vị của quả mà còn mang theo những tinh hoa quý báu, nguồn sức mạnh vô tận triều thiên chảy xuống. Sức mạnh này vừa chảy xuống nội thể hắn liền khiến hắn cảm nhận được mong muốn đột phá, huyền lực và hồn lực vốn bị thiêu trụi bởi dị hỏa nay lại đang tăng lên không ngừng.

Quân Huyền đem một mạch cảnh giới liền tăng mạnh mẽ tới Địa Huyền Cảnh đỉnh phong. Nhờ lần đột phá này, hắn lấy lại phong độ vốn có, sức mạnh luyện hóa dị hỏa cũng tăng lên rất nhiều. Hít một hơi thật sâu, Quân Huyền luyện hóa hỏa chủng nguyên bản ra rất nhanh, dù huyền băng đúng còn rất ít nhưng khả năng khôi phục của hắn lại tăng bạo nên hắn không còn lo nữa.

Lại có thêm cả huyền lực và hồn lực vừa bổ sung mạnh mẽ, Quân Huyền một mạch thẳng tiến luyện hóa. Bất giác, từ giọt Ngọc Lệ đã chảy vào nội thể Quân Huyền ba mươi giọt hỏa chủng nguyên bản, Ngọc Lệ ban đầu tròn trọe nay cũng biến hóa rất lớn chỉ còn lại một chút như một mẩu giấy nhỏ xíu đồng dạng. Nhìn qua, hắn liền như có thể cảm nhận được nơi đó cũng chỉ còn năm giọt hỏa chủng nguyên bản.

Cười cười đắc thắng, hắn cảm nhận được nồng độ nhiệt hỏa tăng lên rõ rệt là dấu hiệu chinh phục được một loại hỏa chủng mới, như cảm nhận lúc hắn thu phục được thú hỏa vậy nhưng mà nhiệt hỏa này có phần bành chướng hơn rất nhiều. Không mất thời gian quá lâu, năm giọt hỏa chủng bản nguyên cũng bị hắn hấp thu sạch sẽ, trong nội thể Quân Huyền bất giác xuất hiện một giọt Ngọc Lệ tồn tại, biểu hiện hắn đang nắm trong tay cường đại bảo vật chí cao vô thượng…dị hỏa.

Nhưng mà, Quân Huyền hắn thu phục được Ngọc Lệ vào trong nội thể vẫn chưa thể gọi là đã thu phục được dị hỏa. Hắn còn phải trải qua một quá trình như khổ ải thế gian, hắn lấy lực lượng bành chướng của nhiệt hỏa chảy qua từng đoạn kinh mạch trên cơ thể sau đó mới gọi là bước đầu sở hữu dị hỏa.

Kinh mạch của con người bình thường vốn yếu ớt, chỉ một con dao sắc bén cắt qua cũng có thể chém nó thành đôi. Vậy mà bây giờ, Quân Huyền hắn mang lực lượng khủng bố của dị hỏa vậy qua kinh mạch chính mình, điều mà có thể nghĩ chứ không thể làm.

Kể cả cho Quân Huyền sử dụng biện pháp phòng hộ thân thể lớn nhất hắn có là Hồn Lực Phụ Thể cũng không thể giúp ích gì, đơn giản vì hồn lực phụ thể là ở bên ngoài, bên trong cơ thể mới là thứ hắn phải trải qua. Quân Huyền rung cả thân thể lên một cái, hắn chỉ vừa mới cho hỏa chủng bản nguyên chảy ra ngoài nội thể một chút, chưa chạm vào kinh mạch nhưng hắn cảm giác được trong cơ thể đang bị đốt cháy triệt để.

Chưa kể tới, dòng huyết chảy qua cũng chính là bị nhiệt hỏa nhiệt độ làm bốc hơi nhanh gọn. Bất giác, Long Ca chạm nhẹ vào vai Quân Huyền, qua cảm nhận chút hắn như cảm giác được đó là một cánh tay to lớn đem cho hắn động lực.

- Đừng lo, đem lực lượng vừa nuốt xuống chạy qua kịch mạch sẽ giúp phần nào bảo vệ.

Quân Huyền cũng không đáp lại chỉ lặng lặng gật đầu một cái. Sau đó, hắn dẫn lực lượng tinh hoa vừa nuốt xuống kia cùng hỏa chủng bản nguyên chạy qua kinh mạch một vòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui