Thời gian dần trôi qua, tin tức cũng là nhanh chóng trôi xuống.
Quân Huyền cũng kết thúc bế quan.
Một ngày này, hắn bước ra ngoài cánh cửa phòng ngồi trên bàn uống nước ánh mắt nhìn ra xa.
Trong đôi mắt mang theo nỗi sầu bi ai.
Hắn sầu, hắn thật sự sầu.
Bế quan lần này có thu hoạch lớn liền không sai.
Đó là, hắn lĩnh ngộ được về trận pháp, mấy trận pháp cơ bản hắn cũng có thể bày tới.
Hắn lĩnh ngộ thêm được huyền kỹ, hắn mở tới huyền phủ.
Nhưng mà, hắn không thể chạm tới luyện thể.
Vốn là, hắn biết Thiên Thư không có công pháp liền không hỏi tới Thiên Thư.
Hắn đặt hi vọng ở quyển công pháp sư phụ lão nhân gia đưa cho.
Vốn là bước đầu tu luyện hắn cảm ứng được một chút cơ thể phản hồi nhưng từ đó liền mất tích.
Luyện thể công pháp lại vô tác dụng.
Hắn hoàn toàn không thể nâng lên thể chất của mình.
Phàm thể a, chính là vẫn là phàm thể.
Quân Huyền hắn thở dài một hơi.
Đúng lúc ấy, Thiên Tâm từ trong phòng cũng bước ra.
Thiên Tâm thấy Quân Huyền liền nhíu mày hỏi : “Có chuyện ?”
Quân Huyền thấy sư tôn tới cũng liền nhanh chóng đứng dậy chào hỏi.
Thiên Tâm cũng không quá quan tâm mấy thứ này liền vẫy bay biểu thị ngồi xuống.
Quân Huyền rót chèn nước ra tới bắt đầu nói chuyện.
Thiên Tâm nghe liền gật đầu đôi chút.
“Lĩnh ngỗ được trận pháp” nghe được cụm từ này, Thiên Tâm cảm thấy ngộ tính tiểu tử này không sai biệt lắm khá tốt.
Còn về vấn đề luyện thể, hắn cũng là lần đầu tiên thấy như vậy liền không nói gì.
Về huyền phủ hắn nghe chút liền gật đầu nhưng hắn cảm giác sai sai đôi chút.
Chợt hắn nhớ lại lời vừa lọt vào tai “huyền phủ màu đen ?” thứ đồ gì ?
Dù hắn trận pháp sư, hồn tu chủ yếu nhưng về huyền phủ hắn vẫn biết.
Huyền phủ có phân màu theo tư chất chính là trắng, lục, vàng, tím, đỏ, vàng, kim cang (cam).
Chính vì thế, khi hắn nghe thấy màu đen huyền phủ liền thấy lạ ?
Thiên Tâm nhìn Quân Huyền đôi chút…tiểu tử này sẽ không phải biến dị đi ? Sao lại sinh ra huyền phủ màu đen được ?
“Tiểu tử ngươi thật là huyền phủ hắc sắc ?” Quân Huyền hắn nghe sư phụ hỏi vậy liền thật thà gật đầu.
Hắn cũng không để ý tới huyền phủ này lắm.
Lúc đó, hắn chỉ biết liền không mở tới màu trắng và lục liền không phải phế vật liền để huyền phủ sang một bên tìm tòi luyện thể.
Thiên Tâm ánh mắt cũng biểu thị không tin tưởng.
Quân Huyền hắn liền mở tới huyền phủ ra, một màu đen xoay tròn trên tay hắn.
Nhìn tới vòng tròn đen này, Thiên Tâm càng chắc chắn trên tay có huyền phủ tiêu chí càng không giả được.
Không sai được, tiểu tử này thật mở ra thứ gì kỳ dị.
Ngẫm nghĩ một hồi, Thiên Tâm cũng không có cách trả lời định đứng dậy tới thăm ý kiến sư huynh một chút.
Nhưng mà, hắn chợt thấy như vừa bỏ qua thứ gì đó.
Tiểu tử này còn nghiên cứu trận pháp cơ sở ? Đó không phải thứ hồn tu mới dùng sao ? Mà hồn tu nào mở ra huyền phủ ?
Nghĩ đến đây, Thiên Tâm cười thầm.
Xem ra, hắn nhặt được bảo bối ! Vốn là hắn nghĩ tiểu tử này không thể đi theo con đường pháp thể liền cảm thấy đáng tiếc nhưng mà bây giờ lại khác.
Hồn huyền đơn giản chính là khủng bố.
Pháp thể chỉ là tu luyện huyền lực cùng thể chất.
Thể chất mạnh mẽ tới đâu nhưng cũng khó hộ được thần hồn an toàn.
Nhưng mà nếu thần hồn mạnh mẽ vậy liền khác.
Cảm giác như đang đánh nhau với một pháp thể, pháp thể có thể lấy thể chất hung hãn đè đánh nhưng mà ăn một kích đánh lén vào thần hồn của huyền hồn còn không phải gạch tên trên sổ sinh tử sao ?
Thiên Tâm quay lại dặn dò đôi chút liền nhanh chóng biến mất.
Quân Huyền cũng đã quen với việc sư phụ đi lại như vậy liền vâng một câu rồi quay lại phòng.
Thiên Tâm rời núi liền tiến tới chưởng môn đại diện.
Nếu nói người trong tông gặp được hắn nhiều nhất cũng chỉ có vị chưởng môn này.
Thiên Tâm vừa tới, chưởng môn Dạ Hành Vân liền biết.
Hắn nhìn thấy Thiên Tâm tiến tới liền chỉ cười một tiếng nói : “Sư đệ, ngươi tu vi lại tịnh tiến.”
Thiên Tâm cũng mỉm cười đáp lại : “Sắp thay thế vị trí tông chủ của sư huynh đây.”
Dạ Hành Vân cũng khoát khoát tay thoải mái nói : “Như vậy liền tốt, ta làm tông chủ cả ngày xử lý chính vụ liền mệt muốn chết.”
Thiên Tâm nghe đến đây sắc mặt chợt biến liền lắc đầu : “Ngươi làm tông chủ vẫn tốt.
Mấy thứ danh ảo kia ta còn không nhận được nói gì làm tông chủ một tông.”
Dạ Hành Vân cười, hắn nhìn vị sư đệ này cũng không nói nhiều lời nhưng trong lòng hiểu rõ.
Các vị sư đệ khác hắn có thể không rõ nhưng vị này hắn lại thân như đi guốc trong bụng vậy.
Người dẫn Thiên Tâm lên gặp được sư phụ cũng là hắn, người hàng ngày chỉ Thiên Tâm tu luyện cũng là hắn.
Người ngủ cùng cũng là hắn.
Nếu nói người thân nhất với Thiên Tâm là hắn không sai.
Dù bên ngoài ngoại giới có những tin đồn ra sao hắn cũng liền không để ý.
Năm đó, vị sư đệ này từ đỉnh cao chói như mặt trời đi xuống không cho ai biết hắn cũng rõ nguyên do.
Người khác bảo do Thiên Tâm hết thời, do hắn tu vi tiến nhanh bị ảnh hưởng hay tác dụng phụ phụng dụng thứ khác đều không phải.
Thiên Tâm a, chính là một đời theo lời sư phụ lão nhân gia.
Năm đó, từ thánh giả chi địa về, Thiên Tâm bế quan khổ luyện liên tục chỉ vì một câu Thánh Giả nói : “Làm rạng tên người có thánh huyết.”
Cũng vì thế, mười năm trước Thiên Tâm xuất quan liền một khung cảnh oanh động Ngọc Huyền Thiên diễn ra.
Người người đều biết rõ, đến mức người khác lo sợ vị ma đạo có được thánh huyết kia biết rõ sẽ dẫn người tới Thiên Tâm hắn cũng không quá để ý.
Hắn chỉ làm theo sư phụ lời nói.
Khi mọi chuyện kết thúc, cả Ngọc Huyền Thiên như rõ ràng.
Thiên Tâm hắn quay trở lại khổ tu.
Mười năm này người nhìn thấy hắn ngoài Kiêu Phong cũng chỉ có vị tông chủ đây.
Thiên Tâm nhìn sư huynh rồi đi tới hỏi : “Sư huynh a, ngươi có nghe tới huyền phủ hắc sắc ?”
Dạ Hành Vân đang uống chén nước nghe Thiên Tâm hỏi như vậy cũng lập tức ngừng.
Chén nước bốc lên hơi nóng nhưng Dạ Hành Vân hắn cũng không quá để ý.
Huyền phủ hắc sắc, hắn chưa từng nghe nói tới.
Nhưng từng nghe sư phụ lão nhân gia nhắc một lần.
Sư phụ lão nhân gia chính là Thánh Giả giữa thiên địa, điều hắn biết tới cũng nhiều hơn tiểu bối bọn hắn.
Trong lần hắn nghe được cũng là sư phụ giảng về huyền phủ, những huyền phủ cơ bản sư phụ liền nói qua.
Nhưng sư phụ lão nhân gia lại nhấn mạnh khi nhắc tới huyền phủ hắc sắc.
Hắn từng nghe được giữa thiên địa này cũng chỉ có một người sở hữu nó.
Nhưng người này cũng không có ở Ngọc Huyền Thiên càng chưa từng nghe nói người này có hậu bối ? Như vậy, huyền phủ hắc sắc sao truyền xuống.
Hay là huyền phủ hắc sắc chính là một cái dị biệt ?
“Là đồ đệ mới của ngươi sao ?” Dạ Hành Vân nhìn Thiên Tâm dò hỏi.
Thiên Tâm ngồi xuống đối diện Dạ Hành Vân gật đầu.
Hắn nói thêm đôi chút về việc này.
Dạ Hành Vân nghe xong có chút trầm mặc nhưng rồi lại lắc đầu.
Thời gian trôi qua quá lâu hắn cũng chỉ nhớ được vậy, còn lại liền không dám chắc.
Hai người ngồi hàn huyên đôi chút.
Thiên Tâm sau đó cũng liền rời đi.
Dạ Hành Vân cũng không ngồi nguyên đó nữa, hắn trở về động phủ mở ra mật thất bắt đầu tìm tòi.
Dạ Hành Vân tìm tời gần như nửa ngày trời mới thấy một quyển sách mục nát.
Quyển sách này chính là sư phụ lão nhân gia để lại.
Có thể sư phụ lão nhân gia cho những người khác công pháp bí tịch phù hợp.
Nhưng sư phụ lại để lại cho hắn một quyển sách ghi nhất nhiều cố sự.
Dạ Hành Vân mở quyển sách ra đọc từng trang một.
Nếu hắn nhớ không sai, sư phụ hẳn là đã từng ghi tới trong này.
Quả thực như vậy, Dạ Hành Vân tìm tới.
Nhưng mà, khi hắn đọc xong lại nhíu mày.
Trong sách sư phụ cũng ghi rõ, hắc sắc huyền phủ quả thật có một người mở tới.
Nhưng khi sư phụ đương thời còn chưa chạm tới thánh giả thì vị kia đã phi thăng.
Sư phụ cũng chỉ là nghe kể được mà thôi.
Còn kể ở đâu thì chính là trên bàn rượu nên ghi lại liền không rõ ràng.
Như chỉ nói rõ, vị sở hữu nó bước lên từ ma giới !
Dạ Hành Vân đọc xong cũng trầm ngâm đôi chút.
Hắn biết rõ đôi chút về đệ tử mới của Thiên Tâm.
Đệ tử này là người đạt được thánh huyết.
Mà đoạt được thánh huyết ngoài thực lực còn cần may mắn và được sư phụ lão nhân gia ông ta đồng ý ban thưởng.
Sư phụ cũng đã ban thưởng vậy người này tu luyện hẳn là sẽ không giống ma tu đi ?
Nhưng mà, vị đầu tiên sở hữu là từ ma giới bước ra vẫn khiến Dạ Hành Vân hoài nghi rất lớn nhưng chưa thể kết luận điều gì.
Dù sao a, ma giới cách Ngọc Huyền Thiên cũng rất xa.
Mà vị kia còn phi thăng trước khi sư phụ thành thánh giả.
Sư phụ thành thánh giả cùng vẫn lạc đã thời gian dài như vậy.
Cho dù có là hậu đại người kia liền không thể trẻ như vậy.