Thủy Quỳnh đang thi triển tử ấn có phần nhăn mặt lại. Nàng cảm giác được sức mạnh của tử ấn như đang dần biến mất, hay nói đúng hơn là bị một sức mạnh khác đánh tan. Nhưng sao có thể thế được, nàng là một địa huyền…sao có thể để nhân huyền đè đầu cưỡi cỗ được chứ?
Thủy Quỳnh cắn chặt môi hồng lại, nàng vận huyền lực cuối cùng trong nội thể ra để tiếp sức mạnh cho tử ấn. Huyền lực vừa thoát ra liền khiến khóe miệng Thủy Quỳnh chảy máu, nàng vì quá hao tổn huyền lực khiến nội thương cũ phát tác. Thân thể có phần không thể giữ vững, lảo đảo mấy bước về sau mới cố định được.
Quân Huyền đang phía trên không trung nhìn xuống cũng thở dài một hơi. Hắn biết Thủy Quỳnh rất mạnh, nếu thi triển võ kỹ huyền cấp bình thường để đấu với hắn thì hắn sợ phải bộc lộ huyền lực mới thắng được. Nhưng nàng lại vì thắng nhanh mà miễn cưỡng thi triển một võ kỹ địa cấp như vậy khiến huyền lực không đủ nội thương tái phát. Chung quy cũng là do mưu kế của nàng hại nàng mà ra.
- Một kiếm không phá tan được tử ấn…vậy ta phải chém đến lúc nào tử ấn vỡ ra mới được. – Quân Huyền quay lại, nhìn tử ấn cách mình ba mét mà nói.
Tử ấn này đang là hi vọng của Thủy Quỳnh, nếu Quân Huyền chém tan cũng là khiến hi vọng nàng tan biến, nhưng Quân Huyền hắn vẫn nhẫn tâm làm vậy. Vì nếu tử ấn càng giữ lâu Thủy Quỳnh càng nguy hiểm tính mạng hơn, hắn phá tan tử ấn này…Thủy Quỳnh còn phải cảm ơn hắn một tiếng mới đúng.
Quân Huyền nghĩ bâng khuâng xong liền nghiêm túc lại. Hắn lần nữa bộc phát hồn lực từ nội thể ra, kèm theo hồn lực là hỏa xà cũng cháy bùng lên rực rỡ. Hỏa long kiếm lần nữa phát sáng chói rọi.
Giữ hỏa long kiếm trên tay Quân Huyền liên tục chém ra các đường kiếm cực kỳ mạnh mẽ, đường kiếm đi đến đâu liền chém đôi không khí đến đó. Đường kiếm tiếp tục nhằm vào tử ấn đang đánh xuống mà chém tới.
Ầm…ầm…ầm
Liên tục là những thanh âm vang ra khi đường kiếm đánh vào tử ấn.
- Vỡ cho ta! – Quân Huyền nói lớn lên một tiếng rồi sử dụng “Hư Không Bộ” dẫm đạp lên hư không một bước chân. Tiếp theo cả người Quân Huyền nhờ lực đạo ấy bắn thẳng vào tử ấn khủng bố kia.
Quân Huyền ánh mắt kiên định, quyết đoán, hắn chém ra một kiếm hồn cuối cùng. Kiếm hồn này cực kỳ bá đạo, mạnh mẽ mang theo phần hung mãnh chém thẳng vào tử ấn.
Tử ấn vốn đã bị suy yếu đến cực độ nay gặp một kiếm hung hãn như này liền trực tiếp vỡ nát ra. Huyền lực của Thủy Quỳnh cũng theo đó mà tản ra xung quanh.
- Không…không…thể…nào! – Thủy Quỳnh sắc mặt cực kỳ ảm đạm, nàng đang vực kỳ vô lực nhưng vẫn cố giữ đứng vững lẩm bẩm, lắp ba lắp bắp nói.
Điều vừa xảy ra khiến nàng khó có thể tiếp nhận được. Nàng là địa huyền cảnh về mặt nào so với nhân huyền cũng là chiếm ưu thế. Nhưng bây giờ, nàng lại không thể chiếm chút ưu thế nào từ một nhân huyền cửu cấp?
Khói bụi trên diễn võ đài cũng dần tan hết, đông đảo ánh mắt tại quảng trường đều nhìn rõ kết quả trận chiến. Khó ai có thể giữ nổi bình tĩnh lúc này được, chưa nói đến việc Quân Huyền có thể đánh bại địa huyền. Sự thật trước mặt họ nhìn thấy là học viện đã thắng!
- Cái này…sao có thể chứ? Hắn bá đạo tới mức này sao?
- Nhân huyền đánh bại địa huyền…? Thật khủng bố!
Nhiều thanh âm cảm thán bắt đầu vang ra cả bên tông môn lẫn học viện. Bên phía tông môn dù không muốn chấp nhận sự thật này nhưng ai cũng rõ ràng một điều: Quân Huyền hắn có thực lực mạnh mẽ! Nếu để hắn phát triển thêm thì càng là mối nguy hại với tông môn. Các trận chiến tiếp theo nếu có sự xuất hiện của hắn thì khó ai nắm chắc được kết quả.
- Thỉ ra đây là sự bá đạo kịch điểm của con trai ngài ấy… - Lục Ngôn nhìn thân ảnh nam tử trẻ tuổi đang đứng trên cao kia mà cảm thán. Lấy nhân huyền đánh bại địa huyền…khả năng chiến đấu mạnh mẽ đến nhường nào cơ chứ?
- Chỉ sau một huyền cảnh, một huyền dương trì mà tiểu tử này có thể mạnh mẽ như vậy cũng sẽ không mất bao lâu nữa để hắn kịp ta. Không, hắn vượt ta. – Vân Lam trong lòng rung động cực điểm. Sau trận chiến này, nàng càng muốn một lực bồi dưỡng Quân Huyền hơn.
Tông chủ âm hương môn bên cạnh nhìn Quân Huyền với ánh mắt cực kỳ rợn tóc gáy. Gương mặt của tông chủ cũng không giữ được sự bình tĩnh nữa. Đối với tông môn, một tân sinh đại chiến phần thưởng có thể không đáng nhắc đến nhưng mà tông chủ âm hương môn là lo tương lai của Quân Huyền hơn.
Dưới diễn võ đài, Thủy Quỳnh cũng không giữ nổi thân thể mà trực tiếp ngồi xuống đó. Nàng thở dốc vài hơi, gương mặt cực kỳ ảm đạm, ánh mắt nàng nhìn Quân Huyền đang đứng giữa thiên địa kia, gấp gáp hỏi:
- Sao ngươi có thể mạnh mẽ như vậy được?
Quân Huyền hắn lúc này phát hiện mình không thể trụ nổi trên không trung quá lâu nên liền lấy tư thế cực kỳ hiên ngang bước chân nhẹ nhàng đi xuống diễn võ đài, hắn vẫn giữ nụ cười trên môi nhìn Thủy Quỳnh thản nhiên đáp:
- Là do ngươi quá yếu thôi, cố gắng tấn cấp để căn cơ không vững.
Nói đến đây, Quân Huyền cũng cười khổ trong lòng. Hắn không biết nên cảm ơn hay nói thế nào với Vân Lam nữa. Nếu không phải nàng ép hắn chăm chỉ luyện đan trong một tuần sợ rằng hắn cũng đã ham hố tấn cấp rồi.
Một tuần luyện đan với Linh Mộng dù có đau khổ nhưng thu hoạch cũng cực kỳ lớn. Hồn lực của Quân Huyền sử dụng luyện đan có phần tăng nhỏ về cảnh giới nhưng lại mang đến cho hắn sự nồng đậm, mạnh mẽ của hồn lực trong nội thể đến khó lường. Mà cũng nhờ luyện đan thì hỏa xà của Quân Huyền mới bá đạo hơn rất nhiều.
Thành quả lớn nhất là hắn dùng một tuần đó để bắt đầu luyện hóa ra được kiếm hồn. Quân Huyền hắn cũng thử sử dụng phương pháp hắn tự tạo ra ám tiên thiên của mình nhưng kiếm hồn lại phải mài rũa hơn rất nhiều.
Mài rũa ở đây muốn nói tới là Quân Huyền hắn tích tụ hồn lực tại một vòng xoáy nhưng không chỉ đơn giản là tích tụ, hắn còn không ngừng ngưng luyện để khi vòng xoáy tiêu tan có thể tạo ra một tia kiếm khí.
Nghe qua thì dễ nhưng làm mới khó, phải luôn nắm bắt được vòng xoáy nếu không một khi vòng xoáy tạo lực lượng quá độ sẽ là tổn hại đến nội thể bên trong, cực kỳ nguy hiểm.
Mãi đến cho tới ngày thứ tư khổ luyện kiếm hồn, Quân Huyền hắn mới nắm bắt được sự mài rũa hồn lực mà luyện được ra kiếm khí. Kiếm khí vừa hiện liền được hắn bổ sung hồn lực mạnh mẽ mới tạo ra kiếm hồn.