Shira ngồi trên ghế, cả người hắn toác lên sự quyền lực và ma mị, sau khi nghe lời thuật lại, hắn chỉ nở một nụ cười đầy ẩn ý.
"Không ngờ Selina của ta xưa nay ngoan ngoãn biết nghe lời, bây giờ lại dám đưa ra điều kiện với ta, thú vị đấy...!Việc bỏ độc vào trà, không cần ả ta vẫn có thể giao cho người khác, chỉ là, ta xưa nay rất ghét ai đưa ra điều kiện cho mình, vì vậy nếu đã không lợi dụng được thì...!Giết!"
Tên thị vệ có chút khiếp sợ vị công tước trước mặt hắn, hắn gật đầu tuân mệnh lệnh rồi rời đi.
Shira lướt mắt sang một tên thị vệ khác:
"Dạo này Marie thế nào?"
Tên thị vệ cúi đầu:
"Thánh nữ vẫn như thường lệ, hằng ngày đến thần điện để cầu nguyện, chỉ là..."
Shira ánh mắt có chút thu hẹp lại:
"Hử...?"
"Cô ấy có vẻ rất đau buồn khi biết tin vua David và Selina tiểu thư thành thân với nhau."
Shira nghe xong lời này, hắn nắm chặt bàn tay lại, nghiến răng.
"Chết tiệt, ta sẽ nhanh chóng cướp đi tất cả những thứ thuộc về hắn, kể cả tình cảm của nàng ấy..."
...
Ngày mai chính là ngày diễn ra buổi tiệc trà, đến bây giờ vẫn chưa có hồi âm của Shira, Thư Yến mỉm cười, Selina thật sự quá ngốc, sự lợi dụng của hắn ta dành cho nàng ta và những gì mà nàng làm cho hắn, tất cả đều không thể bằng một gót chân của thánh nữ Marie.
Thư Yến không phải người ngốc, cô không cho rằng Shira sẽ dễ dàng từ bỏ như vậy, hắn sẽ thực hiện bằng cách khác mà không cần đến sự giúp đỡ của cô.
Ngoài ra việc cô không tuân theo yêu cầu của hắn ắt hẳn hắn cũng sẽ tìm cách trừ khử cả cô, vì vậy cô cần phải đề phòng hơn.
Nữ hầu bên cạnh cô tên là Ali, cô gái này trong nguyên tác là người hết mực trung thành với Selina, vì vậy cô có thể an tâm về người bên cạnh mình.
Thư Yến mang theo Ali đi đến khu chợ, sai người mua một lượng lớn thức ăn mang đến công trường của cung điện, sau đó phân phát số thức ăn đó cho những nô lệ đang làm việc cực khổ không màng ngày đêm ở nơi đó.
Quân lính ở công trường vừa nhìn thấy cô thì vội đi đến.
"Hoàng phi, chỗ này không đang trong quá trình xây dựng, người không nên đến những nơi như thế này."
"Ngươi ra lệnh cho mọi người ngừng làm việc một lúc, ta có mang thức ăn đến đây để mọi người cùng ăn, các ngươi cũng có phần."
Tên chỉ huy nhìn xe thức ăn được quân lính kéo đến ở phía sau cô, sau đó lắc đầu:
"Công trình phải được hoàn thành sớm nhất có thể, một phút cũng không được trì trệ, nếu không hoàng thượng biết được nhất định sẽ trách phạt."
Thư Yến nghiêm mặt:
"Nghĩ ngơi một lúc cũng không phải vấn đề gì lớn, huống hồ những người ở đây đã làm việc rất cực khổ ngày đêm, chẳng lẽ ăn một bữa cơm ngon lành cũng không được sao?"
Chẳng ai biết vì sao cô lại bức xúc như vậy, chỉ riêng cô là người rõ nhất cô đã từng trải qua những gì trong quá khứ, và những con người ở đây, hoàn cảnh của họ tất cả cô đều đã từng trải qua và thấu hiểu.
Nguyện vọng trước lúc chết của Selina cũng là muốn sống một cuộc đời bình yên, cuộc sống mà khi sinh thời cô ấy đã chưa từng trải nghiệm chỉ vì mải mê chạy theo thứ tình cảm phù phiếm dành cho Shira.
Nếu muốn sống một cuộc sống bình yên chắc chắn điều mà cô cần làm chính là ngăn cản âm mưu lật đổ ngai vàng của Shira.
Trong nguyên tác Shira đã lợi dụng sự phẫn nộ từ những nô lệ ngày ngày cam chịu khổ cực, kích động bọn họ vùng lên tạo nên một lực lượng lớn mạnh cùng nhau đánh bại đế chế của vua David, vì vậy nếu cô muốn ngăn cản Shira, cô cần bắt đầu từ những nô lệ ở đây.
Tên chỉ huy thở dài:
"Người cần gì phải lo lắng cho đám nô lệ bẩn thỉu dưới đáy xã hội đó, mạng của bọn chúng không đáng một xu, được làm việc ngày đêm phục vụ cho quốc gia là lẽ thường tình thôi ạ."
Thư Yến cau mày.
"Nô lệ thì sao chứ? Chẳng qua chỉ là định kiến do con người đặt ra và áp đặt lên người khác, dù là quý tộc hay nô lệ thì vấn phải ăn, ngủ, nghỉ để sống, vẫn là con người như nhau, chẳng qua các người may mắn hơn bọn họ một chút, không có nghĩa các người có quyền sỉ nhục bọn họ."
Tên chỉ huy cảm thấy Selina trước mặt hắn so với lời đồn không hề giống chút nào, hắn có chút âm trầm, nhướng mắt:
"Người có biết những lời mà người vừa nói ra có thể sẽ bị cả thành Juven này xem như tội nhân không?"
Thư Yến đẩy hắn qua một bên.
"Ta không quan tâm, ta chỉ nói những gì mình suy nghĩ mà thôi, ta ra lệnh cho những người ở đây được nghỉ ngơi và ăn những thức ăn ta mang đến, nếu ai trách tội thì ta sẽ chịu hết mọi trách nhiệm."
"Người đúng là...!"
Tên chỉ huy bất lực chỉ đành tránh sang một bên.
Thư Yến sai người mang thức ăn vào, phân chia đồng đều cho những nô lệ đang làm việc ở công trình, bọn họ ai nấy đều mừng rỡ, cũng có những người lo sợ trong thức ăn có hạ đọc nên có chút bẽn lẽn, nhưng sau đó nhìn thấy những người khác ăn rất ngon miệng thế nên cũng vội vã ăn theo.
Bọn họ nhìn thấy vị hoàng phi đang rất dịu dàng xới cơm và chia đồ ăn cho họ, có chút cảm động rưng rưng nước mắt, chỉ bởi vị thân phận nô lệ mà từ trước đến nay chưa từng có ai tốt với bọn họ như vậy.
Họ cặm cụi ăn, so với thân phận hoàng phi cao quý kia, họ không dám nói bất cứ lời lẽ nào phạm thượng.
Thế nhưng Thư Yến không ngần ngại đến chỗ ngồi ăn cùng bọn họ, còn không quên mang theo một cái bánh ngọt đưa cho một cậu bé khoảng mười mấy tuổi đang ngồi ăn rất ngon miệng.
Cô xoa đầu cậu bé:
"Bánh ngọt này cho em."
Cậu bé vội vã hai tay nhận lấy cái bánh, cúi đầu:
"Cảm ơn người, người thật tốt với chúng tôi."
Đám nô lệ ở đó đột nhiên ai nấy đều cúi đầu cảm tạ bữa ăn của cô.
"Chúng tôi thật sự không nghĩ có ngày mình có thể được ăn ngon như vậy...!Hức...!hức."
Thư Yến cắn một miếng bánh, sau đó nói:
"Từ nay về sau, mỗi tuần ta sẽ mang thức ăn đến cho mọi người một lần."
Đám nô lệ không tin vào tai mình, hỏi lại:
"Thật sao, người sẽ cho chúng tôi ăn ngon mỗi tuần sau? Sao người lại tốt với chúng tôi như vậy?"
Thư Yến gật đầu:
"Đó là những gì mọi người xứng đáng được nhận sau những công sức mà mọi người đã bỏ ra.
Còn nữa, đừng câu nệ tiểu tiết với ta làm gì, cứ xem ta như là bạn bè của mọi người là được, có biết không?"
Trong lúc mọi người đang trò chuyện vui vẻ với nhau thì một tên thị vệ chạy vào báo cáo:
"Hoàng phi...!Hoàng thượng...!Vừa tới, ngài ấy bảo ta mau gọi người ra bên ngoài để nói chuyện..."
Thư Yến vỗ trán thở dài, cô còn chưa về cung thì hắn đã tìm đến đây rồi, đúng là nhanh thật..