Thư Yến gọi điện thoại về cho ông bà Kiều, nói rằng cô sẽ không về nhà một thời gian nên hai người đừng quá lo lắng.
Ông bà Kiều mới đầu cũng không đồng ý thế nhưng với tính cách của Thư Yến thì họ có muốn cản cũng không làm gì được.
Đám người làm ở Đường gia vừa nhìn thấy thiếu gia của bọn họ an toàn trở về vội vàng mừng rỡ ra trước cổng lớn của biệt thự chào đón.
Tiểu Sang Sang là người làm có nhiệm vụ chăm sóc cho Đường Chính Lâm, cũng là người để lạc mất anh ta nên cả ngày hôm nay cô ta ăn không ngon ngủ không yên, cũng may thiếu gia đã trở về an toàn, nếu không e rằng cô sẽ khó sống.
Mọi người để ý thấy còn có một cô gái luôn đi bên cạnh thiếu gia nhà bọn họ, cô gái này vẻ ngoài xinh đẹp, lại trông rất lanh lợi, vừa nhìn đã cảm thấy có nét hơn người.
Đường Chính Lâm vừa xuống xe liền nắm lấy tay Kiều Như, vui vẻ cười nói:
"Đây là nhà của chúng ta, Kiều Như sau này sẽ sống ở đây với Chính Lâm nhé."
Thư Yến ngước nhìn ngôi biệt phủ to lớn trước mặt, so với nhà họ Kiều còn nguy nga tráng lệ hơn khiến cô có chút trầm trồ, không khỏi ngưỡng mộ số tài sản khổng lồ của các thế gia quyền lực.
Tiểu Sang Sang nhìn thấy Đường Chính Lâm thân thiết với cô gái lạ lẫm trước mặt, có chút khó hiểu ngập ngừng hỏi:
"Thiếu gia...!Đây là...?"
Ông Đường vẻ mặt nghiêm túc nói:
"Cô ấy tên là Kiều Như, là người đã giúp đưa Chính Lâm về nhà, từ nay cô ấy sẽ ở bên cạnh chăm sóc thiếu gia, vì vậy sau này việc ở bên cạnh thiếu gia cứ giao cho cô ấy."
Nghe những lời này của ông Đường, Tiểu Sang Sang có chút đờ người, cô chỉ sơ sẩy để lạc mất thiếu gia có một lần vậy mà vị trí độc quyền bên cạnh thiếu gia đã bị người khác chiếm lấy.
Bàn tay cô run run, giọng lắp bắp:
"Chủ tịch à...!Mong ngài suy xét lại, lần này là con sai con sẽ chịu tội, nhưng con có thể tiếp tục ở bên cạnh chăm sóc thiếu gia có được không ạ?"
Ông Đường biết Tiểu Sang Sang trước nay luôn là người kề cận cùng Chính Lâm, thế nhưng Kiều Như lại là hy vọng giúp con trai ông có thể chữa bệnh, vì vậy ông không thể làm cách nào khác được, chỉ lắc đầu.
"Không được, cô ở bên cạnh thiếu gia tận lực bao năm nay cũng đã mệt rồi, lần này hãy giao lại cho cô ấy."
Tiểu Sang Sang vẻ ngoài chấp thuận trong bất lực, thế nhưng trong lòng vô cùng ấm ức, cho rằng Thư Yến dựa vào đâu mà dám tranh giành vị trí ở bên cạnh thiếu gia với cô chứ? Nhất định cô sẽ khiến cho cô ta phải hối hận!
Nhà họ Đường sắp xếp cho Thư Yến một phòng ngủ rộng rãi ở bên cạnh phòng của Đường Chính Lâm, dường như mọi thứ đều chu cấp cho cô một cách chỉn chu không thể bàn cãi.
Sau khi Đường Chính Lâm ngủ say, dù rằng trời đã khuya nhưng Thư Yến vẫn đi xuống nhà bếp căn dặn với đám người làm ở nhà bếp.
Đám người làm thấy bị làm phiền vào lúc đêm khuya như vậy, giọng bực dọc nói:
"Có chuyện gì thì mai hẳn nói, có biết bây giờ hơn mười một giờ rồi không? Chúng tôi chuẩn bị đi ngủ cả rồi."
Thư Yến thấy thái độ khó chịu từ bọn họ, tuy rằng không ưa gì, nhưng cũng lười làm lớn chuyện, chỉ đưa tờ giấy trong tay mình cho bọn họ, nhàn nhạt nói:
"Đây là đơn thuốc tôi kê cho thiếu gia nhà các người, bắt đầu từ ngày mai hãy cho cậu ta uống một lần sau mỗi bữa ăn."
Người làm dưới bếp cầm lấy tờ giấy, chẳng thèm nhìn lấy một cái, đưa tay lên ngáp một hơi dài sau đó quay người đi, tay xua xua:
"Biết rồi biết rồi, khuya rồi tôi đi ngủ đây, đừng có làm phiền tôi nữa."
Thư Yến dặn lòng nhất định phải nhịn, một điều nhịn chín điều lành, nếu không phải cái hệ thống chết tiệt kia giao cho cô nhiệm vụ thì cô đã xé nát cái đơn thuốc đó vứt vào mặt của cô ta rồi!
Thư Yến ngoại trừ việc kê đơn thuốc cho Đường Chính Lâm, cô còn phải ở cạnh anh ta mỗi ngày để giám sát, dù sao cũng cần xem xét tình trạng cơ thể của anh ta có thích ứng với thuốc hay không, nếu như có vấn đề gì thì còn có thể kịp thời xử lí.
Vả lại cô cũng cần phải lấy được cảm tình từ Đường gia, sau này dựa vào Đường gia còn có thể đấu một trận với Lâm Thiên Bảo nữa.
Thư Yến sau khi ngả lưng xuống giường thì liền đi sâu vào giấc ngủ tới sáng, có vẻ bởi vì ngày hôm nay có hơi mệt một chút.
Sáng hôm sau, khi Thư Yến còn đang lim dim dụi mắt thì cảm thấy có chút kì lạ, trên người cô dường như có hơi thở của ai đó, còn có một mùi hương thoang thoảng có chút quen thuộc...
Sau khi tỉnh giấc hoàn toàn Thư Yến mới giật mình ngồi phất dậy khiến trán cô đụng phải trán của nam nhân đang ngồi bên cạnh ngước sát mặt vào cô.
Thư Yến xoa xoa cái trán của mình, cau mày:
"Mới sáng sớm anh vào phòng tôi rồi còn áp sát vào mặt tôi làm cái gì? Biến thái à!?"
Nói xong thì cô có chút ngẫm nghĩ...!Một tên ngốc thì chắc không thể là biến thái đâu nhỉ?
Đường Chính Lâm cũng vì bị đụng vào trán cô mà đau nhói xoa xoa đầu, dáng vẻ đầy oan ức:
"Chính Lâm thức dậy thì cảm thấy nhớ Kiều Như, vì vậy sang đây xem Kiều Như đã dậy chưa để cùng nhau ăn sáng...!Nào ngờ...!Nhìn một hồi thì giống như bị cái gì đó hấp dẫn mới tiến sát lại gần như vậy..."
Thư Yến đôi mắt dò xét nhìn Đường Chính Lâm, sau đó lại mở điện thoại ở đầu giường lên xem thì tá hỏa:
"Bây giờ mới có sáu giờ sáng, anh thức sớm vậy làm cái gì?"
Đường Chính Lâm bối rối, bĩu môi:
"Đêm khuya...!Không ngủ ngon giấc được...!Nên thức sớm."
Thư Yến có chút khó hiểu, anh ta rõ ràng bị ngốc vì vậy giống như một đứa con nít, lại có thể trằn tróc khó ngủ vào ban đêm sao?
Đường Chính Lâm đột nhiên lấy hai tay mình véo má của Thư Yến, cười nói:
"Kiều Như chắc là đói lắm rồi, trong lúc ngủ còn không ngừng gọi tên thức ăn."
Thư Yến bị hành động này làm cho sững người, sau đó cô khó hiểu hỏi:
"Tôi nói nhảm lúc ngủ sao?"
Đường Chính Lâm lắc đầu.
"Kiều Như là vì đói chứ không phải nói nhảm, trong mơ liên tục nói là muốn ăn kẹo đường...!Nhưng mà mẹ nói rằng buổi sáng không nên ăn kẹo đường đâu, Kiều Như nên ăn sáng rồi sau đó Chính Lâm sẽ nhờ người mua Kẹo Đường cho Kiều Như có được không?"
Thư Yến có chút sững sờ, không ngờ sau bao nhiêu năm như vậy mà cô vẫn không quên được kí ức của những ngày đó.
Những ngày trước khi cô trở thành người canh gác thánh địa.
Thư Yến cười khổ, những gì đã qua thì không nên nhớ lại làm gì...!Những kí ức xa xưa đó...
Buổi sáng hôm đó Đường Chính Lâm quả thật đã mua kẹo đường cho cô, còn vui vẻ ngồi bên cạnh ngắm nghía dáng vẻ Thư Yến ăn nữa.
Thư Yến từ trước đến nay chưa bị ai nhìn mình chăm chú như vậy, có chút không tự nhiên, thầm nghĩ có phải tên này đang cảm thấy cách ăn của cô rất thô thiển nên mới nhìn như muốn xuyên thủng cô như vậy không?
Không có, rõ ràng dáng vẻ cô ăn vẫn rất thùy mị và duyên dáng mà?
Đám người làm dưới bếp tuy rằng không cam lòng nhưng cũng đành nấu thuốc mang lên cho thiếu gia bọn họ uống.
Trong lòng thầm nghĩ dù gì thì cũng là thuốc do Kiều Như kê, thiếu gia uống vào có chuyện gì thì Kiều Như sẽ là người chịu trách nhiệm, không liên quan đến bọn họ.
Có điều bọn họ nghĩ mãi cũng không hiểu vì sao chủ tịch và phu nhân lại tin tưởng một cô gái không rõ nguồn gốc như vậy.
Trong lúc người làm bưng thuốc lên cho Đường Chính Lâm thì bắt gặp Tiểu Sang Sang.
Tiểu Sang Sang quay người theo hỏi:
"Cô đi đâu đấy?"
"Đi mang thuốc cho thiếu gia uống."
Tiểu Sang Sang hơi nhíu mày:
"Thuốc gì? Chẳng phải từ lâu chúng ta đã biết bệnh của thiếu gia không thể chữa, đã ngưng uống thuốc từ lâu rồi sao?"
Người làm bếp nói bằng vẻ khinh thường:
"Ai mà biết được, đột nhiên hôm qua cái cô Kiều Như gì đó bảo tôi nấu thuốc cho thiếu gia uống theo phương thuốc của cô ta kê, tôi chỉ làm theo thôi, mà nhìn cô ta không có chút gì đáng tin cả, nếu có chuyện gì chủ tịch và phu nhân nhất định sẽ không tha cho cô ta."
Tiểu Sang Sang nghe tới đây, lòng ghen tỵ lại như ngọn lửa trào dậy, nghiến răng kiềm lại cảm xúc sau đó ra vẻ hiền dịu nói với người làm bếp:
"Chị còn nhiều việc bận rộn ở dưới nhà bếp, thuốc này cứ để tôi bưng lên cho thiếu gia.".