Lục Uyên đưa mắt nhìn người đang quỳ dưới bậc, thân mình bị che kín trong chiếc áo bào đen không thể thấy rõ dung nhan, cả thân người tựa như hòa lẫn vào hư không khiến người khác dễ dàng bỏ qua sự tồn tại của y.
“Điều tra cho rõ xem kẻ nào đứng sau chủ mưu việc này.”
Chỉ khi xác định được kẻ ra tay, hắn mới có thể dự đoán chính xác bước đi tiếp theo của đối thủ sẽ là gì.
Hắc Ảnh không một tiếng động rời khỏi, tựa như một bóng ma.
---
Ngày hôm nay trong hoàng cung đầy rẫy sự căng thẳng, dưới sự trừng trị nghiêm khắc của ba đại tổng quản thái giám là Đức Phúc, Đức Lộc, và Đức Thọ, cái đám cung đình đầy uế tạp nơi hậu cung bị chỉnh đốn thẳng tay, sau lần này không còn ai dám nghị luận việc ấy nữa.
Đến giờ Thân, Đức Phúc lau mồ hôi bước vào Ngự Thư Phòng, lặng lẽ đứng một bên chờ lệnh.
---
Kẻ gây ra trận phong ba lớn lao này lúc ấy lại đang nằm trên giường, bù đắp cho giấc ngủ của mình.
Chẳng biết có phải do thức khuya đêm qua hay không mà hôm nay tinh thần của Đường Vãn chẳng được mấy tốt, thân thể cũng trở nên yếu nhược hơn thường ngày.
Nàng bất giác ho khan vài tiếng.
Cổ họng trào lên một vị tanh ngọt, Đường Vãn bình thản nhổ bỏ ngụm máu sau đó cầm lấy chén nước mà súc miệng.
Đặt chén nước xuống, nàng với tay lấy bút lật mở tờ lịch, hờ hững gạch bỏ ngày hôm qua.
Nhìn những ngày còn sót lại trên tờ lịch, nàng không hề bi lụy hay oán than mà chỉ bình thản khép lại nó.
Khi gạch đến trang cuối của cuốn lịch, đó sẽ là thời khắc nàng phải kết thúc mọi thứ.
---
Hôm nay là ngày nàng đến bệnh viện kiểm tra, Đường Vãn lái xe đi thẳng đến bệnh viện.
Bệnh viện trung tâm Giang Nam với hành lang dài dằng dặc, tầm mắt không thể thấy điểm cuối, người đến khám chữa bệnh tấp nập không ngừng.
Đường Vãn tựa lưng vào bức tường trắng tinh, trong lúc rảnh rỗi vô vị, nàng chăm chú quan sát những kẻ qua lại trước mắt.
Nơi đây có thể nhìn thấu được mọi mặt của nhân sinh.
Một nữ y tá bước ra thấy nàng vẫn còn đợi, liền hỏi: “Bác sĩ Lâm còn phải mất chút thời gian nữa mới xong, cô có muốn qua khu nghỉ ngơi ngồi một chút không?”
“Đứng thế này cũng tốt rồi.”
Nữ y tá không nói thêm gì mà lẳng lặng đi xuống.
Chẳng mấy chốc, bác sĩ Lâm được nhiều người vây quanh đi tới, nhìn thấy Đường Vãn vẫn đang lười biếng dựa vào tường với nét mặt chẳng chút biểu cảm, anh không tự chủ được mà nở nụ cười.
Sau khi dặn dò mấy vị thực tập sinh, anh sải những bước chân dài tiến về phía Đường Vãn.
“Cô đợi lâu rồi nhỉ?”
Đường Vãn ngước lên nhìn người đối diện, anh cao ráo, dáng vẻ thanh tú, da dẻ trắng trẻo, trên sống mũi đeo một cặp kính gọng vàng, khí chất nho nhã ôn hòa: “Không lâu.”
Cả hai bước vào phòng làm việc.
“Sao cô không đợi tôi trong phòng?”
“Lạnh lẽo quá, bên ngoài vui hơn, nhiều người qua lại.”
Bác sĩ Lâm kéo ghế mời nàng ngồi.
Anh mở máy tính lấy ra báo cáo sức khỏe lần trước của nàng, rồi cẩn thận giải thích lại một lượt, vẫn là những lời nói quen thuộc: “Lần này chỉ làm đơn giản thôi, xét nghiệm máu và đo các chỉ số cơ bản là đủ.”
“Được.”
Thấy vẻ mặt nàng chẳng chút quan tâm, bác sĩ Lâm khẽ nhíu mày: “Đừng nản lòng, nhất định sẽ có cách mà.”
“Ừ.”
Những lời an ủi như vậy nghe thì nghe, nhưng nàng cũng chẳng lấy làm tin tưởng.
Bác sĩ Lâm chuẩn bị dẫn nàng đi xét nghiệm máu thì một nữ y tá hối hả chạy tới: “Bác sĩ Lâm, bệnh nhân giường số ba có tình trạng bất thường.”
Anh áy náy nhìn nàng, Đường Vãn chỉ cười nhẹ phẩy tay, “Đi lo việc của anh đi! Tôi tự qua đó cũng được.”
“Nếu có gì nhất định phải báo với tôi đấy.”
“Được rồi.”
---
Xe vừa dừng lại trong hầm để xe của khu chung cư, ánh sáng trắng quen thuộc ấy bất ngờ xuất hiện khiến nàng không kịp phản ứng, chỉ trong chớp mắt, nàng đã lại xuất hiện trong tẩm cung của Thiên Khải Đế.
Nhìn quanh tẩm điện quen thuộc, Đường Vãn nhớ đến việc mình đã làm vào buổi sáng bỗng nhiên nàng cảm thấy tò mò muốn biết diễn biến sau đó thế nào.
Từ phía điện bên truyền đến những tiếng thì thào của mấy cung nữ, nàng lập tức lắng tai nghe phần nào đoán được nội dung của họ.
“Hổ Phách tỷ tỷ, rõ ràng tỷ ấy không nói những lời đàm tiếu kia, mỗi khi nghe người khác bàn tán chuyện ấy, tỷ đều nghiêm giọng quát nạt, sao có thể là người tung ra những lời lắm miệng ấy chứ.” Một tiểu cung nữ tức tối mà lên tiếng.
“Ta nghe nói hai vị quản sự ma ma ở Thái Khang Cung cũng bị bắt đi rồi, hai bà ấy đều nói rằng mình không có bàn luận chuyện của Thánh thượng nhưng vẫn bị Đức Phúc công công mang đi.”
“Mấy chuyện chẳng vui vẻ này đừng nhắc nữa, ta nghe nói Thánh thượng đang chuẩn bị tuyển tú nữ, cuối cùng thì hậu cung cũng sắp có chủ tử chân chính rồi.” Trong giọng điệu của một tiểu cung nữ tràn đầy hâm mộ.
“Không biết ai sẽ có phúc phận được nhập cung mà hầu hạ bệ hạ.”
Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên cắt ngang câu chuyện của đám cung nhân ưa thích đàm tiếu: “Hai đứa nha đầu các ngươi đang huyên thuyên cái gì vậy, mau lo mà làm việc đi.”
Lời nói đã dừng, tiếng bước chân dần xa.
---
Đường Vãn khẽ nhíu mày, từ những lời bàn tán vụn vặt của các cung nữ, nàng thoáng cảm nhận được một điều gì đó bất thường.
Chỉ cần suy ngẫm trong chốc lát là nàng liền hiểu ra ngọn ngành câu chuyện.
Hắn chính là đang lợi dụng cái cớ “tin đồn”, danh chính ngôn thuận để thanh trừng đám yêu ma quỷ quái trong hậu cung nhằm củng cố thêm quyền lực của mình tại nơi này.
Rõ ràng tình thế bất lợi đối với hắn mà thoáng chốc hắn lại biến nó thành lợi thế của mình.
Quả nhiên, làm hoàng đế chẳng ai là kẻ dễ chơi.
Mượn chuyện để xử lý, mượn đao để giết người, hai bước cờ này hắn chơi thật cao tay.
Mà thanh đao ấy chính là nàng đã trao vào tay hắn.
Ban đầu nàng chỉ muốn khiến hắn nhận ra nàng nguy hiểm ra sao, nhưng...!hình như mọi chuyện đã đi chệch hướng rồi.
Cảm giác có chút không thoải mái, biết làm sao đây!
---
Liếc mắt nhìn về phía chiếc bàn trà thấy trên đó có bút mực và giấy Tuyên Thành, một kế hoạch chợt nảy ra trong đầu nàng.
Nàng trải giấy Tuyên ra thoải mái viết xuống vài dòng "lời nhắn quan tâm", sau đó nàng đặt tờ giấy đầy ắp "tình cảm" ấy vào trong chăn của hắn, chắc chắn sao cho khi tên hoàng đế cẩu kia vén chăn lên, ánh mắt đầu tiên sẽ đập ngay vào lời nhắn ấy.
Hoàn tất mọi việc, Đường Vãn chưa vội rời đi mà quyết định trốn trong góc để xem kịch.
Lần trước không chứng kiến được toàn cảnh, lần này phải nắm bắt cơ hội mới được.
Nàng đảo mắt nhìn quanh nhưng cả tẩm cung chẳng có nơi nào thích hợp để trốn, nàng ngước nhìn lên xà nhà, có vẻ như chỗ ấy là nơi lý tưởng nhất, lại là vị trí quan sát tuyệt hảo.
Với chút khổ công, nàng leo lên xà nhà tìm một chỗ khuất kín, sẵn sàng ngồi đó chờ diễn viên chính xuất hiện.
Thời gian trôi qua từng khắc, nàng ngồi đợi đến khi trời đã khuya mà vẫn không thấy bóng dáng hắn dâu.
Đường Vãn nằm trên đó mắt đã khép hờ, khẽ ngáp dài nhìn qua ô cửa sổ thấy ánh trăng đã lên cao.
Nếu hắn còn không đến, nàng sẽ phải trở về nghỉ ngơi thôi.
Ngay khi nàng đang định từ bỏ thì từ ngoài điện vang lên tiếng động, Đường Vãn lập tức tỉnh táo hẳn, tinh thần phấn chấn.
Đến rồi, diễn viên đã lên sân khấu rồi!
---
Lục Uyên vừa bước một chân vào tẩm cung, bước chân chợt khựng lại, hắn khẽ hít vào, mũi hơi động, trong không khí lờ mờ phảng phất một hương thơm nhè nhẹ rất quen thuộc.
Hắn từ từ tiến lại gần, đôi mắt dường như không nhìn vào đâu cả nhưng đuôi mắt thì đã lặng lẽ quan sát khắp điện.
Hương thơm ấy càng vào sâu càng rõ, dường như nó lan tỏa từ trên cao.
Một thanh chủy thủ từ từ trượt ra khỏi tay áo, rơi nhẹ vào lòng bàn tay, ngước mắt lên, ánh nhìn của hắn chính xác khóa chặt vào xà nhà, bất ngờ đối diện với đôi mắt sáng ngời lấp lánh kia.
Lưỡi dao trong tay hắn tựa như mũi tên, lao thẳng về phía nàng với tốc độ kinh hoàng.