Ta Xuyên Qua 999 Lần Ép Điên Bạo Quân Thần Kinh


Đây là một bức họa liên hoàn.

Ở bức thứ hai, tiểu hoàng đế Lục Uyên đứng dưới ánh trăng, miệng nguyện cầu.

[Trọng kim cầu tử!
Trẫm là chủ Thiên Khải quốc, đức hạnh suy vong, gặp đại nạn không thể làm trọn đạo nhân luân, tuy nhiên, xã tắc giang sơn là trọng trách, trẫm thật lòng cầu một đứa con, ai có thể dâng cho trẫm một kỳ lân nhi, trẫm nguyện thưởng vạn kim, phong hầu tước.
Thật lòng cầu tử, không phải người thành tâm xin đừng quấy rầy!]

Bức họa thứ ba, tiểu hoàng đế Lục Uyên ngây thơ, hai tay ôm lấy hạ thân nhỏ bé với vẻ mặt đầy đau khổ, nhìn đám quần thần đông đúc trước mặt.

Quần thần này chính là văn võ bá quan.

Văn võ bá quan đồng thanh hô vang: “Bệ hạ, chúng thần đều biết bí mật ngài không thể trọn đạo nhân luân, ngài nên thoái vị thôi.”

Bức họa thứ tư là một tiểu nhân mặc phục sức thái giám, mà hình dáng tiểu nhân này lại giống hệt Đức Phúc công công, chỉ là bị thu nhỏ lại.

Ông ta vỗ vai tiểu hoàng đế Lục Uyên, ánh mắt hướng xuống phía dưới của hoàng đế cười nói: “Thánh thượng, ngài nên cùng nô gia kết nghĩa huynh đệ đi thôi.”

---

Bức họa liên hoàn đến đây mới kết thúc, nếu còn kéo dài thêm chút nữa, e rằng tất cả những người trong đại điện sẽ phải nghẹn thở mà chết.

Tuyên truyền nhỏ này chẳng khác gì sát nhân tru tâm, lại còn vô cùng chu đáo, quan tâm đến hết thảy mọi người.

Nhưng điều cay độc nhất chính là bức họa thứ ba, tình cảnh trong đó lại trùng khớp với hiện thực hiện tại, tuy nội dung không giống nhưng bản chất thì hoàn toàn tương đồng: đều là đang bức bách hoàng đế làm những việc mà ngài không muốn làm, không cam lòng thực hiện.

Không ít đại thần trán đã đổ đầy mồ hôi lạnh, có kẻ không nhịn nổi mà đưa tay lau đi những giọt mồ hôi hư ảo lấm tấm trên trán.

---

Đức Phúc đại tổng quản đứng bên ngai vàng vốn tưởng rằng sự việc chẳng liên quan gì tới mình, nhưng khi nhìn thấy bức họa thứ tư, toàn thân ông ta chợt cảm thấy không ổn chút nào.


“Trời ơi, đồ sát nhân đáng chém ngàn đao kia, ngươi đúng là muốn mạng già của nô tài này đây!”

Từ nay về sau, hoàng thượng còn có thể cho ông chút sắc mặt tốt nữa hay chăng!

Lúc này từ trên xuống dưới, tất cả mọi người đều âm thầm nguyền rủa kẻ gây chuyện kia, chửi mắng tổ tông mười tám đời của nàng ta trong lòng, có người còn tưởng tượng cảnh xé nàng ra thành từng mảnh nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ hả giận.

Trong lòng ai nấy đều thấp thỏm lo âu, đặc biệt là khi họ cảm nhận được cơn giận bốc lên ngùn ngụt từ long ngai của hoàng đế.

Lục Uyên nhìn bốn bức họa liên hoàn, sắc mặt đen kịt như mực, mạch máu trên trán nổi rõ, lạnh lùng từng chữ một nói:

“Phát giấy truy nã, ai thấy kẻ này giết ngay không tha.”

“Vâng!” Hình bộ Thượng thư vội đáp.

Lục Uyên đứng dậy.

Đức Phúc cao giọng hô: “Bãi triều.”

“Cung tiễn Thánh thượng!”

Văn võ bá quan đồng thanh hô lớn.

Chờ đến khi hoàng đế rời đi, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Không ít người muốn nói gì đó nhưng ngại nơi chốn không thích hợp đành nghiến răng nén lại.

Việc tuyển phi vốn dĩ ngày hôm nay sẽ là chuyện chắc chắn đóng đinh, nhưng vì màn quấy rối này mà hoàn toàn bị hủy bỏ.

Giấy truy nã nhanh chóng được truyền đi khắp nơi, bức họa Đường Vãn cũng bắt đầu từ đô thành, lan rộng ra các vùng lân cận của Thiên Khải quốc.


---

Các quan viên lớn nhỏ ba tỉnh sáu bộ đều nghe chuyện xảy ra trong triều nhưng chẳng ai dám bàn tán công khai, chỉ dám dùng ánh mắt trao đổi mà thôi.

Các quan viên ngoài mặt cố nín nhịn nhưng hậu cung thì không như vậy.

Tin tức trong triều nhanh chóng truyền đến hậu cung, đến tai các thái phi trong các cung.

---

Thừa n cung.

Một tên thái giám chạy vội vào chính điện, vừa thấy chủ nhân đã dậy vội quỳ xuống hành lễ:

“Nương nương vạn phúc kim an.”

Trước gương trang điểm, một thiếu phụ tuổi đôi tám, dung mạo mỹ lệ, khí chất cao quý tao nhã đang ngồi ngay ngắn, vẻ đẹp ấy dù đặt giữa chốn hậu cung, nơi giai nhân tụ hội vẫn là vô song độc nhất.

Nàng ta chính là Liễu Như My từng được mệnh danh là đệ nhất mỹ nhân kinh thành, khiến biết bao vương tôn công tử, quý tộc quyền quý đều nguyện ý phủ phục dưới tà váy của nàng ta.

Thậm chí, vài vị hoàng tử từng vì tranh đoạt nàng ta mà ra tay tàn sát lẫn nhau, tiên đế khi nhìn thấy dung nhan tuyệt sắc của nàng ta cũng lập tức bị quyến rũ, liền nạp nàng ta vào hậu cung.

Thuở tiên đế còn tại vị, nàng ta một mình hưởng hết sự sủng ái, độc hưởng tình yên đế vương, toàn bộ sủng hạnh đều tập trung vào mình nàng ta đến nỗi hoàng hậu cũng phải kiêng dè, nhún nhường.

Thế nhưng, sự sủng ái ấy cũng chấm dứt khi tiên đế băng hà.

Nàng ta lẽ ra phải theo tiên đế mà tuẫn táng, nhưng nay thánh thượng đương triều đã miễn cho nàng ta điều ấy để một vị phi tử không có con nối dõi như nàng ta được lưu lại trong cung.

Mọi người đều đoán rằng, hẳn là thánh thượng hiện nay cũng có lòng yêu mến nàng ta mới dám trái với đại lễ mà giữ nàng ta lại.


---

Tiểu thái giám thoáng liếc qua dung nhan Liễu Như My rồi lập tức cúi gằm đầu xuống, tựa như chỉ cần liếc mắt một cái thôi cũng là hành vi khi quân vô lễ.

Vài vị đại cung nữ đang cẩn thận trang điểm, chải chuốt cho Liễu Như My, nàng ta không nhìn tiểu thái giám, giọng nói lạnh lùng như nước chảy:

“Có chuyện gì mà lại gấp gáp, hoảng loạn như vậy?”

Tiểu thái giám cung kính đáp lời:

“Bẩm nương nương, nô tài vừa nghe được một tin tức từ bên ngoài có liên quan đến thánh thượng.”

Nghe đến chuyện liên quan tới hoàng thượng, ánh mắt Liễu Như My rời khỏi mặt gương hướng về phía tiểu thái giám:

“Chuyện gì? Nói rõ ra.”

“Sáng nay, trong buổi triều sớm có một thích khách đột nhiên xuất hiện trên nóc điện Kim Loan rồi ném xuống nhiều bức tiểu họa, và trước mặt văn võ bá quan công khai nói rằng thánh thượng, thánh thượng...” Tiểu thái giám đến đây thì lưỡng lự không dám nói tiếp.

Đại cung nữ đứng bên thấy chủ nhân nhíu mày, liền tiến tới thay chủ nhân quát:

“Lắp bắp như vậy làm gì, có gì không thể nói ra?”

Tiểu thái giám cười xòa:

“Nương nương, thật ra những lời ấy có phần đại nghịch bất đạo, nô tài không dám nói.”

Liễu Như My khẽ liếc mắt ra hiệu cho đại cung nữ, đại cung nữ hiểu ý tiến lên gần, tiểu thái giám đứng thẳng dậy cúi đầu thì thầm vào tai nàng, chỉ thấy đại cung nữ tròn xoe mắt kinh ngạc vô cùng, phản ứng không thể giấu được.

Không cần Liễu Như My phải ra lệnh, đại cung nữ lập tức hướng về các cung nhân trong điện mà ra lệnh:

“Tất cả lui ra ngoài.”

Tiểu thái giám theo bước chúng cung nhân rời khỏi chính điện.

Chờ đến khi trong phòng không còn ai, đại cung nữ Thu Nguyệt mới dám mở miệng:


“Tên tặc nhân kia lại dám ngay trước mặt văn võ bá quan, công khai nói rằng thánh thượng...!thánh thượng không thể làm trọn đạo nhân luân.”

Đôi mắt đẹp của Liễu Như My mở to, đôi môi anh đào khẽ mở vì kinh ngạc, vô thức phản bác:

“Không thể nào!”

“Thánh thượng sao có thể không thể làm trọn đạo nhân luân, hẳn là kẻ tặc nhân đó nói bậy, chính là vu khống thánh thượng.”

Thu Nguyệt tiếp lời:

“Nhất định là vậy, nhưng mà...”

Thu Nguyệt nói đến đây lại ngập ngừng.

“Nhưng mà chuyện gì?” Liễu Như My nhíu mày hỏi.

Thu Nguyệt cắn răng, rồi nói:

“Xin tha tội cho nô tỳ cả gan, nhưng nương nương xinh đẹp như vậy mà thánh thượng lại để nương nương ở lại, điều đó hẳn cho thấy trong lòng thánh thượng cũng có tình ý với nương nương.

Nhưng thánh thượng vẫn không động đến nương nương, lại không chịu chọn phi tần, chắc chắn phải có ẩn tình không thể nói ra.

Trước đây nô tỳ đã có nghi ngờ như thế, nay nghe thích khách nói vậy lại thấy rất hợp lý.

Nếu không phải như thế, thánh thượng vì cớ gì không chịu lập thê, không chịu tuyển phi?”

Thu Nguyệt chú ý thấy sắc mặt của chủ nhân càng lúc càng kém đi, trong lòng thầm rùng mình, vội vàng nói:

“Những lời này đều là nô tỳ hồ đồ, không thể xem là thật được.”

Ngay lúc đó, Thu Vũ không biết từ khi nào đã bước vào, cười nói:

“Nương nương, người chớ nghe Thu Nguyệt nói bậy, nô tỳ lại nghĩ rằng hành động của thánh thượng chính là hết mực dụng tâm đối với nương nương.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận