“Huống chi, nương nương hễ gặp chuyện, thánh thượng ắt sẽ lập tức đến thăm hỏi, nếu chuyện này mà không tính là thật tình thì thế gian này chẳng còn chân tình nữa.”
“Còn về việc vì sao thánh thượng mãi không tuyển phi, chính là biểu hiện rõ ràng rằng trong lòng thánh thượng có nương nương, chính vì trong lòng có nương nương nên thánh thượng chẳng nguyện tuyển phi.
Những nữ nhân hương phấn tầm thường ấy sao có thể so bì với nương nương chứ.
Loại nữ tử như các nàng, đến làm kẻ xách giày cho nương nương cũng không xứng, huống chi lại mong lọt vào mắt thánh thượng.”
Thu Nguyệt định lên tiếng phản bác, lại nghe Thu Vũ tiếp tục nói:
“Thánh thượng không động đến nương nương càng là biểu hiện cho thấy thánh thượng tôn trọng nương nương.
Nếu thánh thượng chạm vào nương nương, tất cả mọi sự coi như kết thúc.
Xưa nay tục ngữ có câu, giấy chẳng thể gói được lửa, một khi sự tình bị người phát hiện, đến lúc đó văn võ bá quan, thái hậu, thái phi ắt sẽ không tha cho nương nương, khi ấy nương nương chỉ có thể dùng cái chết để tạ tội, thánh thượng dẫu có muốn bảo vệ cũng không thể bảo vệ được.
Nếu thánh thượng tham luyến khoái lạc nhất thời, hẳn đã chẳng màng đến sống chết của nương nương, nhưng ngài không muốn nên mới mãi không tuyển phi, âm thầm bảo hộ cho nương nương, tình thâm ý trọng này chỉ có nương nương mới khiến thánh thượng vì người mà làm đến thế.”
Lời của Thu Vũ tựa như những miếng cao dán êm dịu, đánh thẳng vào tâm can của Liễu Như My khiến lòng nàng ta bỗng trở nên thư thái, dễ chịu vô cùng.
“Thánh thượng của chúng ta chưa từng cầu mong những lạc thú tầm thường nơi thân xác, mà là sự giao hòa của tâm hồn.
Ngài nguyện vì nương nương mà giữ thân như ngọc, chỉ cần từ xa trông thấy đã thỏa lòng mãn nguyện rồi.”
Nói đến đây, Thu Vũ đã búi xong tóc cho Liễu Như My, mỉm cười hỏi:
“Nương nương, người thấy kiểu tóc này thế nào?”
Liễu Như My cười tươi, gạt bỏ mọi u sầu trước đó:
“Tầm mắt của ngươi lúc nào cũng rất chuẩn.”
Thu Vũ liền khiêm tốn:
“Đó chẳng qua là do nương nương dạy bảo tốt, nô tỳ nào dám nhận công lao.”
Thu Nguyệt đứng bên nhìn chủ nhân cùng Thu Vũ trò chuyện thân thiết, trong lòng âm thầm tức giận.
Cái ả Thu Vũ này thật lắm lời xảo trá, lúc nào cũng biết cách khiến nương nương vui lòng.
“Thu Vũ, nếu cứ thế này mãi chẳng phải…” Liễu Như My nghĩ đến điều không hay, nhịn không được nhíu mày, vẻ mặt lo âu.
Thu Vũ kiên nhẫn an ủi:
“Nương nương, người phải tin tưởng thánh thượng.
Thánh thượng mới đăng cơ chưa bao lâu, triều đình còn lắm sóng ngầm, đợi khi nào thánh thượng củng cố quyền lực vững chắc nhất định sẽ có cách đưa nương nương ra trước ánh sáng.
Chúng ta phải tin vào thánh thượng, chỉ cần thánh thượng trong lòng có người thì sẽ không để mọi chuyện mãi như thế.
Còn về những lời đồn đại bên ngoài, nô tỳ cho rằng đối với nương nương, đó lại là điều tốt.”
“Ngươi nói thế là có ý gì?”
Thu Vũ mỉm cười đáp:
“Những kẻ ngu muội ngoài kia sẽ không còn dám suy đoán ác ý về mối tình giữa thánh thượng và nương nương nữa, mà sẽ càng rõ ràng hơn về địa vị của nương nương trong lòng thánh thượng.”
Nghe đến đây, đôi mày nhíu chặt của Liễu Như My dần dần giãn ra.
“Quả nhiên nhìn đi nhìn lại, chỉ có búi tóc ngươi làm là hợp ý ta nhất.” Liễu Như My không tiếc lời khen ngợi.
Thu Vũ mỉm cười không nói gì thêm.
Còn Thu Nguyệt đứng đó đã hoàn toàn bị lãng quên.
---
Tại Từ Ninh Cung.
Đại thái giám Từ Nhân sau khi nghe tin tức liền tức tốc bẩm báo lên thái hậu.
“Thật là lộn xộn! Một câu nói của thích khách sao có thể coi là thật!” Thái hậu giận dữ quát lớn: “Báo cho bọn người dưới, ai dám bàn tán những lời lẽ xằng bậy này sau lưng lập tức cắt lưỡi, tống thẳng vào Thận Hình Ty!”
Cung nữ lớn nhỏ trong Từ Ninh Cung đều biết thái hậu đang nổi giận, ai nấy cũng đã nghe được chút tiếng gió, không ai dám hé răng sợ chọc phải vận rủi.
Từ Huệ ma ma nhẹ nhàng khuyên giải:
“Thái hậu, xin người đừng nổi giận, đám người dưới này chỉ biết nghe gió thành bão, vốn là những kẻ thiếu quyết đoán.
Xin thứ lỗi cho nô tỳ nói thẳng, thánh thượng mãi không chịu tuyển phi mới khiến người ta dị nghị, chỉ cần thánh thượng chọn phi, mọi lời đồn đại ắt tự nhiên sụp đổ.”
Thái hậu liếc nhìn Từ Huệ ma ma, vẻ hài lòng nói:
“Chỉ có ngươi là sáng suốt nhất, ngoài kia chỉ sợ toàn những kẻ ngu xuẩn, mở mắt mà nói lời xằng bậy, chiều nay truyền thánh thượng vào cung một chuyến.”
Việc tuyển phi không thể trì hoãn thêm được nữa.
Cứ kéo dài mãi thế này không phải cách hay.
---
Chiều hôm đó, khi Lục Uyên từ Từ Ninh Cung trở ra, sắc mặt trông không mấy tốt.
Lục Uyên nhìn sang Ninh Từ Viễn:
“Công văn truy nã đã hạ chưa?”
“Chân dung của nữ thích khách kia đã được vẽ xong, thông qua Hình Bộ đã được cấp tốc phát đến các châu phủ, không quá một tháng khắp Thiên Khải quốc này sẽ không còn nơi nào để thích khách ấy lẩn trốn.” Ninh Từ Viễn nhanh chóng đáp lời.
Từ sau khi gặp nữ thích khách kia, chức nghiệp của hắn ta đã rơi vào cảnh nguy nan trầm trọng, nếu chẳng phải thánh thượng tin tưởng hắn ta thì hắn ta đã sớm bị bãi chức khỏi vị trí thống lĩnh rồi.
Hắn ta thề không đội trời chung với nữ thích khách ấy!”
Ninh Từ Viễn nghiến răng, hạ lời thề độc trong lòng.
Lục Uyên dặn dò:
“Theo dõi sát những kẻ đó, có bất kỳ động tĩnh gì lập tức báo cáo cho ta.”
Những kẻ đó là ai, dĩ nhiên chính là những kẻ thất bại trong cuộc tranh đoạt ngôi vị.
Tin tức này có thể giấu được bách tính nhưng lại không giấu được các vương gia.
Ninh Từ Viễn chỉ cảm thấy gánh nặng trên vai ngày càng trĩu xuống, nhưng hắn ta không than thở, ngược lại còn cảm thấy vui mừng, bởi điều này chứng tỏ hắn ta chưa mất đi ân sủng của thánh thượng.
“Nô tài tuân lệnh.”
---
Sau khi hạ triều, nhiều quan viên tụ tập từng nhóm ba người, năm người, suốt cả ngày bị nén chặt cuối cùng cũng có thể tự do nói chuyện.
Hôm nay không ít người định đến phủ thừa tướng nhưng không ngờ thừa tướng không tiếp khách khiến nhiều người phải ôm hận trở về.
Tại phủ Lễ Bộ thượng thư, vài vị đồng liêu quây quần bên nhau, trên bàn bày biện vài đĩa món ăn tinh xảo, một vò rượu nóng, vài người ngồi nhâm nhi uống rượu tỏ ra vô cùng thư thái.
Quanh quẩn bên lầu gác trống trải không ai dám đến gần, cốt để bảo đảm cuộc nói chuyện được an toàn nhất.
“Chư vị cho rằng sự tình hôm nay là ngẫu nhiên hay là thánh thượng có dụng ý khác?” Có người mở lời hỏi.
“Chuyện liên quan đến khả năng làm tròn phận sự của thánh thượng, ấy là danh dự của ngài, thánh thượng nhất định không thể lấy việc này để đùa cợt, như thế sẽ làm mất thể thống.” Lễ Bộ thị lang lên tiếng.
Kỳ thực, rất nhiều người đều nghĩ như vậy.
Không có nam nhân nào muốn bị nghi ngờ rằng mình không thể làm tròn trách nhiệm phu quân, điều này liên quan trực tiếp đến tôn nghiêm của một người nam tử, nhất là khi người đó lại là đấng chí tôn, kẻ nắm trong tay quyền lực tuyệt đối càng không thể tự hạ thấp mình như vậy.
Nếu thánh thượng muốn trì hoãn việc tuyển phi, ngài hoàn toàn có thể sử dụng những phương cách khác, chẳng cần phải dùng đến cách thức tự làm tổn hại chính mình dại dột như thế này.
“Chỉ sợ việc này có liên quan đến những vị kia.”
“Lý đại nhân, ngài nói là bọn họ muốn…”
Câu nói chưa dứt nhưng ý tứ đã quá rõ ràng.
Triệu Tĩnh nhìn sang mấy người bạn:
“Chư vị, dạo này nhất định phải cẩn thận hành xử, đừng để người khác nắm thóp.”
“Đúng thế, đúng thế.”
Họ chỉ sợ kẻ đứng trên cao kia lợi dụng sự việc này để thi hành lệnh kiểm tra nghiêm ngặt, đến khi đó thì mọi chuyện coi như hỏng bét.
---
Tại Thọ Vương Phủ.
Hai mưu sĩ vẻ mặt hân hoan đến cầu kiến Thọ Vương, được hạ nhân dẫn vào thư phòng, Thọ Vương đang cầm bút tùy ý viết chữ trên tờ giấy tuyên, nghe thấy động tĩnh liền ngẩng đầu nhìn hai người đang quỳ bái bên dưới, thờ ơ hỏi:
“Chuyện gì?”
“Chúc mừng vương gia, hạ quan xin mừng vương gia.”
Thọ Vương nhìn hai người không khỏi bật cười, nói:
“Niềm vui từ đâu mà đến? Sao bản vương lại không biết.”
Một trong hai mưu sĩ mặt mày hớn hở, giọng nịnh nọt thuật lại tin tức nghe được hôm nay, rồi không quên hiến kế sách, khí thế hào hùng nói:
“Vương gia, chúng ta cớ sao không nhân lúc này khiến thánh thượng ngồi vững vào tin đồn không thể làm tròn bổn phận.
Một vị hoàng đế không thể trọn phận sự, lấy đâu ra tư cách ngồi trên ngai vàng, đây chính là cơ hội của chúng ta.”