Đường Vãn làm một biên bản đơn giản ngắn gọn, liên tục cúi đầu cảm ơn tới các vị cảnh sát.
Các cảnh sát rất chu đáo, dặn dò nàng phải cẩn thận, nếu có bất kỳ vấn đề gì thì hãy liên hệ với họ ngay.
Tiễn các cảnh sát đi rồi, Đường Vãn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nàng nhìn chằm chằm vào bức tranh của Lục Uyên treo trên tường, khẽ nói: “Đây là ngươi ép ta, đừng trách ta lòng dạ ác độc.”
Hòa giải, đó là điều vĩnh viễn không bao giờ có thể xảy ra.
Thù của nàng với tên cẩu hoàng đế không đội trời chung!
Hiện tại Đường Vãn đã không còn là Đường Vãn của ngày trước nữa, mà chính là Nữu Cổ Lộc Đường Vãn.
Nếu muốn hỏi làm thế nào để ép buộc một vị đế vương phải nghe theo lời mình thì thông thường có hai cách.
Cách thứ nhất chính là ngươi sở hữu quyền lực tuyệt đối, có thể lay chuyển địa vị của hắn khiến hắn sinh lòng e sợ, không dám tùy tiện đắc tội với ngươi, từ đó hắn sẽ phải nhượng bộ trước những lời đề nghị của ngươi.
Cách thứ hai đó là ngươi nắm giữ bí mật hay điểm yếu của hắn, khiến hắn không còn cách nào khác mà phải nghe theo sự chỉ huy của ngươi.
Nàng tuy là người hiện đại nhưng dù sao người hiện đại cũng là người, chứ không phải thần thánh, cho nên dĩ nhiên không thể dễ dàng đạt được cách thứ nhất, vì thế, nàng chỉ có thể nghĩ cách trở thành người nắm giữ điểm yếu của hắn.
Đây cũng chính là việc mà Đường Vãn đang định làm.
Trước khi nắm được nhược điểm của tên cẩu hoàng đế, nàng quyết sẽ không lãng phí cơ hội của mình ở Đại Khải quốc này.
Khoảng thời gian này, nàng phải phát triển trong âm thầm, cẩn thận không để lộ dấu vết!
Trí óc đã lâu không dùng đến của nàng bắt đầu nhanh chóng hoạt động, rất nhanh sau đó, nàng đã nghĩ ra được một phương pháp tuyệt hảo đó là… chụp ảnh khỏa thân của tên cẩu hoàng đế.
Có ảnh khỏa thân trong tay xem hắn còn chết hay không!
Ha ha ha ha… (~ ̄▽ ̄)~
Chỉ cần nghĩ đến điều này thôi là trái tim nhỏ bé của Đường Vãn đã không khỏi run rẩy vì kích động.
Nơi mà tên cẩu hoàng đế thường ngâm mình tắm rửa, nàng đã có dịp đến đó rồi.
Cái đó gọi là gì? Gọi là duyên phận đã được định trước.
Sau khi đã đưa ra quyết định, Đường Vãn liền tìm kiếm chiếc máy ảnh cũ kỹ mà nàng đã bỏ xó bao nhiêu năm nay nhưng lại phát hiện ra rằng nó đã hỏng mất rồi.
Nàng không chần chừ, ngay trong đêm đi đến cửa hàng mua một chiếc máy ảnh DSLR mới nhất, bảo đảm có thể chụp rõ từng sợi lông trên người tên cẩu hoàng đế.
Công cụ gây án đã chuẩn bị xong, bước tiếp theo chính là theo dõi thói quen tắm rửa của cẩu hoàng đế.
Ngày hôm sau, Đường Vãn mang theo chiếc máy ảnh DSLR bắt đầu chuyến “xuyên không định hướng” hàng ngày của mình, trực tiếp hạ xuống hồ tắm.
Hồ này dường như là bể tắm chuyên dùng của cẩu hoàng đế, vì hoàng đế chưa đến nên nơi này khá lạnh lẽo, bể tắm cũng không có nước.
Hôm đó nàng tới quá vội vã nên không có thời gian quan sát kỹ lưỡng, bây giờ có thời gian, nàng có thể nhìn ngắm kỹ lưỡng hơn, tiện thể xem xét đâu là vị trí thích hợp nhất để chụp ảnh.
Sau khi quan sát tứ phía, nàng cuối cùng cũng phát hiện rằng nơi an toàn nhất chỉ có thể là trên rường nhà, cả hai bên rường đều có thể ẩn nấp.
Nhưng để chụp ảnh được chính diện, nàng phải xác định xem hướng nào là phía mà cẩu hoàng đế sẽ đối mặt.
Nàng cẩn thận nhớ lại, chợt nghĩ tới hôm đó cẩu hoàng đế dường như đã dựa vào bên phải bể tắm.
Trong lòng nàng đã có quyết định, biết rõ mình nên chọn bên nào.
Trước khi tới cẩu hoàng đế hẳn sẽ có động tĩnh, vì thế Đường Vãn không vội vàng leo lên rường mà kiên nhẫn ngồi đợi.
Một thợ săn giỏi ắt phải có đủ kiên nhẫn.
Dù rằng khả năng hoàng đế ngâm mình sau giờ Thân là rất cao, nhưng cũng không thể loại trừ khả năng hắn sẽ tới sớm hơn! Suy cho cùng, hoàng đế có tư cách tùy ý, muốn tắm lúc nào thì tắm lúc ấy.
Nàng cứ chờ như thế ròng rã bảy ngày trời, thế mà Thiên Khải đế một lần cũng không tới.
Nói rằng Thiên Khải đế bảy ngày không tắm thì chắc chắn là không thể nào.
Hải Lục Toái Sự - Thần Chức - Quan Liêu có ghi chép: “Hán luật, ngũ nhật nhất tứ hưu mộc, đắc dĩ quy hưu mộc xuất yết”, ý tứ là rằng, quan lại cứ năm ngày sẽ có một ngày nghỉ, dùng để tắm gội, xả hơi.
Vào thời Tần Hán, người ta đã hình thành thói quen ba ngày gội đầu một lần, năm ngày tắm rửa một lần, cho nên quan phủ cứ năm ngày sẽ cho phép nghỉ một ngày được gọi là “hưu mộc” (nghỉ tắm rửa).
Có nhiều người hiếu kỳ sẽ thắc mắc, tắm rửa có cần phải nghỉ phép hẳn một ngày không?
Đó là lẽ tự nhiên, bởi vì thuở xưa việc tắm rửa vô cùng tốn sức, không tiện lợi như ngày nay, cụ thể việc tắm gội tốn công như thế nào thì có thể đi hỏi Độ Nương, ở đây không cần nói dài dòng thêm nữa.
Cẩu hoàng đế bảy ngày không đến, điều đó có nghĩa là hắn đã ở trong Tử Thần Điện ngâm mình trong thùng tắm.
Có cả bể lớn không tắm lại đi ngâm thùng tắm nhỏ, chẳng phải là phúc mà không biết hưởng sao?
Đường Vãn lòng đầy u uất, thời gian của nàng đã bị lãng phí một cách vô ích.
Vì để chụp được ảnh khỏa thân, nàng nhẫn nhịn, miệng liên tục tự an ủi: “Một thợ săn giỏi nhất chính là không thiếu kiên nhẫn.”
Ngay lúc đó, bên ngoài đại điện truyền đến tiếng động, một đoàn cung nữ, thái giám xách theo thùng nước, bàn chải và các dụng cụ khác bước vào.
Đường Vãn lại một lần nữa phát huy kỹ năng leo trèo của mình, trước khi cánh cửa bị đẩy ra, nàng đã nhanh chóng leo lên rường nhà, nằm trên đó nhìn những thân ảnh bận rộn bên dưới, biết rằng cơ hội của mình đã đến.
Thái giám quản sự bước vào Thang Trì Điện, quát lên: “Mau chân mau tay lên, Thánh Thượng sắp đến rồi.”
Nước đã được đổ đầy vào hồ nước, hơi nước bốc lên khắp điện.
Đường Vãn vội vàng kiểm tra lại chiếc máy ảnh DSLR của mình, tuy rằng có chút ảnh hưởng nhưng không vấn đề gì lớn, thừa sức chụp được ảnh khỏa thân của cẩu hoàng đế.
“Thánh thượng vạn phúc kim an!”
Tiếng hô đón chào vang dội truyền vào đại điện, Đường Vãn lập tức tinh thần phấn chấn, chuẩn bị sẵn máy ảnh.
Để tránh kinh động đến đối phương, nàng không dám chăm chú nhìn lâu chỉ sợ bị phát hiện.
Cung nữ cúi đầu, cẩn thận bước tới giúp hắn cởi áo, nhưng khi tay nàng ấy còn chưa chạm đến y phục của hắn thì từ trên cao truyền đến giọng nói trầm thấp.
“Lui ra.”
Cung nữ sững lại thu tay về, từ từ lui xuống.
Đức Phúc vẫy tay, trong hồ nước chỉ còn lại Lục Uyên một mình, hắn thong thả cởi bỏ lớp y phục rườm rà nặng nề, tháo bỏ áo lót.
Đường Vãn canh đúng thời gian liếc mắt xuống, vừa kịp thấy hắn cởi áo lót.
A, sắp đến lúc cởi quần rồi!
Trong lòng Đường Vãn kích động không thôi!
Máy ảnh DSLR đã sẵn sàng nhắm ngay vào hắn, chỉ đợi hắn cởi sạch mà thôi.
Thật là trông đợi quá đi chứ? (`?′?)
Cởi đi, cởi đi, không phải là tội!
Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, chỉ thấy Lục Uyên vẫn mặc khố mà bước xuống nước...!Hắn cứ thế mà ngâm mình xuống nước!
Tại sao?!!
Vì sao lại như vậy!!!
Tại sao không cởi quần chứ!
Giấc mơ về một cảnh tượng mịn màng trơn tru mà nàng hằng mong đợi, lại không tồn tại.
Trong lòng Đường Vãn tuy có chút tiếc nuối nhưng tay nàng vẫn không hề chậm trễ, “cạch cạch cạch” liên tục chụp được vô số bức ảnh.
Tuy rằng cẩu hoàng đế cổ hủ, nhưng với những bức ảnh này, nàng đã có thừa sự "phóng khoáng" để đe dọa hắn.
Ngay khi nàng chuẩn bị rút lui thì máy ảnh của nàng va vào rường gỗ phát ra tiếng "cạch", dù tiếng này rất nhỏ, lại thêm tiếng nước chảy xối xả, đáng lẽ không ai có thể phát hiện, nhưng nam nhân trong hồ tắm đã lập tức chú ý.
Ánh mắt sắc bén của Lục Uyên lập tức quét lên rường nhà: “Ai đó?”
Trời ơi!
Đường Vãn không nói một lời lập tức quay đầu bỏ chạy.
Không ngờ kỹ năng của nàng lại một lần nữa...!thất bại!
Trời đất, đúng là thiên hạ muốn diệt ta mà!
Qua màn hơi nước mờ ảo, Lục Uyên đã nhìn thấy một nữ nhân nằm úp bụng xuống rường nhà.
Đường Vãn nở một nụ cười duyên dáng: "Chào hoàng đế đại đại, đã lâu không gặp, ta rất nhớ ngài, còn ngài, ngài có nhớ ta không?"
Trên mặt nàng là nụ cười ngọt ngào vô hại nhưng trong lòng thì hoảng loạn vô cùng, miệng thầm kêu gọi "về nhà, về nhà".
"Sột" một tiếng, Lục Uyên từ trong hồ nước đứng phắt dậy tiến về phía nàng.
Trong lòng Đường Vãn thót lên, vừa định mở miệng nói gì đó thì khóe mắt nàng đã thoáng nhìn thấy nơi nào đó, dù có quần...!(phần này xin tạm lược một ngàn chữ)
Ánh mắt nàng lập tức sáng lên.
Thời cơ tốt!
Đường Vãn lúc này đã không còn hoảng hốt nữa, cầm máy ảnh DSLR "tạch tạch tạch" mà chụp liên hồi.