"Việc hoàn thành xong, trẫm sẽ cho ngươi giải dược."
“Ngươi bảo ta làm xong ba việc rồi mới đưa giải dược thì ta chẳng an tâm chút nào, ai biết ngươi có thật sự đưa giải dược hay không.
Đừng có mà nói với ta cái câu quân vô hí ngôn, ở chỗ của ta, nam nhân ai cũng là móng heo nói ra câu nào cũng chẳng đáng tin."
Móng heo!!!
Trên gương mặt tuấn tú của Lục Uyên thoáng chốc hiện lên chút ngạc nhiên.
Móng heo!!!
Là cái loại xưng hô kỳ quái gì thế này.
“Ngươi muốn thế nào?”
“Ta giúp ngươi hoàn thành việc này, ngươi phải đưa cho ta giải dược.”
Lục Uyên đưa ngón tay trỏ nhẹ gõ lên bàn, giọng nói trầm thấp vang lên: "Hai việc.”
“Thành giao.”
Mục đích đã đạt được, Đường Vãn vốn luôn căng thẳng giờ cũng nhẹ nhàng thả lỏng hơn chút ít, khóe mắt nàng lướt qua thấy những đĩa điểm tâm xinh đẹp trên bàn.
Những chiếc bánh điểm tâm này giống như những tác phẩm nghệ thuật, tinh tế và đẹp mắt, sự kết hợp màu sắc cũng thật xuất sắc, nhìn vào khiến lòng người thư thái, thèm thuồng muốn ăn ngay.
Muốn ăn nhưng không dám, sợ trúng độc mà chết!
Lục Uyên nhận thấy ánh mắt của nàng liền gắp một miếng bánh khắc hình hoa sen đặt vào đĩa trước mặt nàng: "Thử xem.”
Đường Vãn lập tức cảnh giác.
Cẩu hoàng đế lại có thể tốt bụng như vậy ư!
Cẩn thận vẫn hơn, không thể để mình mắc bẫy hắn được.
Tuy nhiên, nếu nàng cứ từ chối mãi chắc chắn sẽ khiến hoàng đế nghi ngờ, nên nàng cần phải thay đổi chiến thuật.
Đường Vãn nhướng mày, với dáng vẻ khinh thường, mỉm cười nhạt: "Mấy thứ điểm tâm thô kệch này ở chỗ của ta, đến chó còn không thèm ăn.”
Nói ra lời trái với lòng mình thật là dễ bị sét đánh mà chết, nhưng vì mạng sống, Đường Vãn chỉ còn cách nhắm mắt bỏ qua.
Vừa cầm miếng bánh điểm tâm lên ăn, mặt Lục Uyên lập tức sa sầm lại.
Chó không thèm ăn…
Hắn đặt miếng bánh điểm tâm xuống, gương mặt không chút cảm xúc nói: “Ba ngày, trẫm cho ngươi ba ngày.”
Hừ, cái tính nhỏ nhen của tên đàn ông này, nàng chỉ làm hắn không vui chút mà hắn liền làm nàng khó chịu bội phần.
Vẻ mặt Đường Vãn khó xử: "Ba ngày gấp quá, năm ngày thì thế nào?”
Ba ngày hay năm ngày đối với Đường Vãn cũng chẳng khác gì, nhưng để cho hoàng đế biết nàng có giá trị và khiến hắn trải nghiệm cái cảm giác biến thái khi ép người khác, thì vở kịch này cần phải diễn tiếp.
Làm cho bên A rối trí là tủ đoạn cơ bản của bên B.
“Ba ngày.” Giọng điệu không chút do dự.
“Hoàng đế đại nhân, năm ngày nhé.” Đường Vãn giả bộ nũng nịu, mắt ươn ướt đáng thương nhìn hắn.
Với vẻ đẹp mỹ miều như vậy, nếu là người đàn ông khác kiểu gì cũng sẽ mềm lòng, nhưng hoàng đế Thiên Khải trước mắt liếc nàng một cái với đôi mắt lạnh lùng, giọng nói lãnh đạm, kiên quyết: "Ba ngày.”
Đường Vãn tức giận hừ lạnh một tiếng: "Ba ngày thì ba ngày.”
Nàng liếc nhìn bên A đại nhân, ừm… chẳng nhìn ra được gì cả, không biết hắn có hài lòng hay không.
Vở kịch diễn đến đây là đủ, đã đến lúc phải rút lui rồi.
“Ta đi đây.”
Lục Uyên thậm chí còn không thèm nâng mí mắt lên, hoàn toàn phớt lờ nàng.
Một phút sau…
Đường Vãn vẫn ngồi yên tại chỗ chẳng nhúc nhích lấy một bước.
Ừm, tình huống này thật khó xử.
Kỹ năng này lại một lần nữa mất tác dụng rồi!
Cái thứ này không thể phiền hơn được nữa sao.
Lục Uyên ngẩng đầu liếc nhìn nàng một cái.
Đường Vãn vốn không đọc được suy nghĩ của cẩu hoàng đế nhưng lần này nàng lại hiểu rõ ánh mắt của hắn, ánh mắt ấy chắc chắn nói rằng, “Sao ngươi còn chưa đi?
“
o(╯□╰)o Nàng có thể nói với hắn rằng kỹ năng nhỏ này của nàng bị hỏng không? Không, tuyệt đối không thể để hắn biết, nếu để cẩu hoàng đế biết, không chừng sau này hắn sẽ lợi dụng cái sơ hở này để uy hiếp nàng.
Đường Vãn ho khan hai tiếng: "Ta có một thỉnh cầu nho nhỏ.”
“Nói.”
“Ngươi có thể cho ta một cái lệnh bài vào cung được không?”
“Không thể.”
“Vậy ngươi có thể cho ta một trăm lượng hoàng kim làm vốn khởi nghiệp không?”
“Không thể.”
“Đừng keo kiệt như vậy chứ.”
Đôi mắt sâu thẳm của Lục Uyên nhìn nàng, mỉm cười mà như không: "Ngươi có phải là không đi được không?”
Đệt thật!
Hắn đã nhận ra rồi!
Trong lòng Đường Vãn tuy hoảng hốt vô cùng nhưng trên mặt lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh, khẽ cười lạnh một tiếng: "Nói cái gì đùa chơi thế này.”
Ngay giây tiếp theo, nàng đã biến mất khỏi tầm mắt của Lục Uyên.
Lục Uyên híp mắt lại.
Vừa nãy rõ ràng hắn cảm thấy người này dường như không thể đi đâu được.
Nhưng chớp mắt một cái nàng đã biến mất không thấy đâu.
Chẳng lẽ là ảo giác của mình ư?!
Một chiêu này lại khiến hoàng đế lần nữa ngẩn người.
---
Căn hộ Dương Quang.
Đường Vãn an toàn trở về nhà, đặt tay lên ngực thầm nghĩ một câu, thật là nguy hiểm.
Thiên Khải Đế quả nhiên là bàng quan như vại, suýt chút nữa nàng đã bị hắn phát hiện ra cái bug nhỏ này của mình rồi.
Ba ngày tuy không dài nhưng cũng không ngắn, muốn tìm chứng cứ thì trước tiên phải lẻn vào phủ của thừa tướng đã, Đường Vãn đã có kế hoạch.
Ngày thứ nhất nàng hạ xuống kinh thành, dò la và tìm hiểu rõ vị trí phủ Thừa Tướng.
Tuy đã xác định được nơi ấy nhưng không thể thấy bên trong phủ, vào rồi chỉ e sẽ mờ mịt không biết làm gì.
Quan sát quanh phủ Thừa Tướng, nàng thấy trên con đường lớn gần đó có một trà lâu hai tầng, vào bên trong trà lâu, nàng lại phát hiện mặt hướng về phủ Thừa Tướng là một bức tường không thể nhìn được vào phủ, trừ khi leo lên nóc trà lâu mà dùng ống nhòm thì mới có thể quan sát.
Hôm nay ngoài việc quan sát mục tiêu, nàng còn tìm cách thu thập thông tin trong dân gian, Đường Vãn dạo quanh các phố phường muốn nghe ngóng xem bách tính bàn luận thế nào về Thừa Tướng, và đặc biệt là nghe xem đám học sĩ có gì để nói về ông ta.
Dù cẩu hoàng đế nói sẽ không miễn cưỡng nhưng chẳng ai dám chắc hắn sẽ vu oan giá họa cả, nếu Thừa Tướng là một trung lương, Đường Vãn sẽ không ngại nhắc nhở ông ta để sớm chuẩn bị trước, tiện thể cũng tìm cách khiến cẩu hoàng đế gặp chút phiền toái.
Sau một ngày dò hỏi, bách tính ít ai nhắc đến Thừa Tướng, cũng không rõ ràng lắm về việc của ông ta.
Nhưng trong giới học sĩ, Thừa Tướng lại có danh tiếng tốt vô cùng.
Dĩ nhiên, cũng có khả năng họ không dám nói xấu, sợ rằng đến tai ông ta thì đường quan lộ của họ coi như chấm hết.
Nhìn qua tưởng như không thu được gì nhưng chính cái không thu được gì ấy mới là một thu hoạch lớn.
Nếu dễ dàng nghe ngóng được điều gì thì ngược lại, Đường Vãn sẽ nghi rằng đó là mưu ma chước quỷ của hoàng đế tung ra.
Ngày thứ hai, Đường Vãn hạ xuống mái trà lâu hai tầng, dùng ống nhòm quan sát phủ Thừa Tướng.
Quả nhiên, nàng tìm ra được nơi có khả năng là thư phòng của phủ Thừa Tướng.
---
Tử Thần Cung, Ngự Thư Phòng
“Bệ hạ, như ngài dự đoán, yêu nữ đó quả thật dùng ống nhòm nhìn đêm để rình rập phủ Thừa Tướng từ nóc trà lâu.” Ninh Từ Viễn báo cáo chi tiết.
“Giám sát thật chặt, đừng để nàng phát hiện.”
“Thần tuân lệnh.”
---
Tối ngày thứ ba, Đường Vãn lặng lẽ hạ xuống nóc nhà trong phủ Thừa Tướng, khu vực này canh gác vô cùng nghiêm ngặt, điều này chứng tỏ đây là nơi trọng yếu.
Nơi quan trọng nhất trong phủ dĩ nhiên là thư phòng của Thừa Tướng, nơi này thường chứa đựng những tài liệu quan trọng, nếu muốn biết ông ta có mưu nghịch hay không có thể tìm thấy manh mối từ đây.
Dĩ nhiên, tất cả đều là suy đoán của nàng, việc đây có phải là thư phòng hay không cũng chưa thể khẳng định.
Nàng nhẹ nhàng nhấc mấy viên ngói lên, bật đèn pin lên chiếu vào bên trong, mắt lộ vẻ vui mừng.
Quả thật đây là thư phòng, nàng không tìm nhầm chỗ.
Đường Vãn thắt dây quanh mình, đầu kia cột vào xà nhà rồi từ từ tụt xuống.
Khi đã đáp đất an toàn, nàng bật đèn pin nhỏ lên, loại đèn pin này ánh sáng yếu, phạm vi chiếu sáng rất nhỏ, nhìn từ xa chẳng khác gì ánh trăng, chỉ gần mới thấy rõ, đèn pin này quả thực rất phù hợp để làm những chuyện đạo tặc như thế này.
Đường Vãn bắt đầu lục soát khắp thư phòng, mục tiêu của nàng là tìm ra mật thất, nghe nói, thư phòng của các trọng thần thường có mật thất để cất giữ những vật quan trọng.
Những thứ khác nàng không quan tâm, điều khiến nàng để ý nhất chính là mật thất, nếu có mật thất chắc chắn bí mật đều nằm ở đó.
Thôi thì trước cứ tìm mật thất đã, nếu không có thì mới lục soát những vật khác, Đường Vãn nghĩ là làm, nàng bắt đầu tìm mật thất, nàng di chuyển từng món đồ cố định trong phòng nhưng khi mọi thứ có thể di chuyển đều đã dịch chuyển hết lại chẳng có gì xảy ra.
Chẳng lẽ không có mật thất ư?
Đường Vãn dùng tay chống cằm, ánh trăng ngoài cửa sổ xuyên qua song cửa rọi lên nền đá cẩm thạch, khóe mắt nàng vô tình lướt qua, một cảnh tượng hết sức bình thường, rất dễ bị người ta bỏ qua.
Đột nhiên, trong đầu nàng hiện lên một cảnh trong bộ phim nào đó, nơi mà nhân vật chính giải mã được câu thơ và bí mật của câu thơ ấy nằm ở ánh trăng chiếu xuống nền nhà.
Có khi nào, cơ quan của mật thất nằm ở dưới đất không.
Đường Vãn bò xuống sàn bắt đầu gõ từng tấm nền, khi gõ đến một tấm, nàng phát hiện ra âm thanh vang lên có chút khác biệt.
Quả nhiên, có kịch hay rồi!