Nàng lúc này chẳng khác nào một con gấu trúc bị một đám các vị chuyên gia lão làng trên năm mươi tuổi vây quanh mà nhìn chằm chằm, lúc thì xem xét kỹ lưỡng, lúc thì thấp giọng thảo luận.
Đôi lúc có vị lão chuyên gia cẩn thận hỏi han về tình trạng cơ thể, nàng đều từng chút một đáp lại.
Sự thăm hỏi của họ vô cùng tỉ mỉ, những vấn đề mà bản thân Đường Vãn trước nay chưa từng chú ý đến đều trở thành tiêu điểm quan tâm của họ.
Sự tỉ mỉ cẩn thận đến từng chi tiết ấy có thể nói là chỉ từ một câu nói rất đơn giản, nhưng để làm được lại chẳng phải ai cũng làm được.
Chính vì thế mà họ có thể đứng đầu trong lĩnh vực của mình, quả thật không phải là không có lý do.
Đợi đến khi đoàn chuyên gia hàng đầu rời đi, phòng bệnh mới trở lại yên tĩnh, những bạn cùng phòng bệnh cuối cùng cũng có cơ hội, lập tức kéo tới trước mặt nàng trong mắt lóe lên vẻ tò mò đầy tính bát quái.
“Cô gái, cô bị bệnh gì mà kinh khủng vậy?”
“Một loại bệnh di truyền hiếm gặp.”
“Tôi nghe nói họ nói trên người cô còn có mấy loại độc nữa mà?” Người cùng phòng bệnh tiếp tục truy hỏi.
“Có lẽ là do biến chứng! Cụ thể thế nào tôi cũng không rõ, vẫn phải chờ các chuyên gia xem xét rồi mới biết được.” Những điều không thể tiết lộ, Đường Vãn đành phải hàm hồ đáp lại cho qua chuyện.
Người cùng phòng thấy nàng không muốn nói nhiều, không biết trong đầu đã tự thêu dệt ra điều gì liền lộ ra ánh mắt đầy thương hại lẫn đồng cảm như đang nhìn một người sắp chết.
Đường Vãn: “…”
Sự việc này làm cho Đường Vãn trở thành ngôi sao sáng nhất trong phòng bệnh, mà nói chính xác hơn là ngôi sao của cả tầng lầu.
Trong mắt các y bác sĩ, nàng giờ đây là một nhân vật đặc biệt được quan tâm, nàng hiện tại rất lo lắng, lo rằng nếu trong lúc xuyên không ngẫu nhiên, mình sẽ bị người khác phát hiện.
Nàng chỉ còn biết cầu trời, trong thời gian nằm viện tuyệt đối đừng có mà xuyên không.
Có lẽ lời cầu nguyện của nàng đã linh nghiệm, trong suốt năm ngày nằm viện, nàng thật sự không hề bị xuyên không.
Hôm nay là ngày nàng xuất viện, nhờ sự hợp sức của các chuyên gia trong và ngoài nước, virus trong cơ thể nàng đã được dễ dàng giải quyết, chứng bệnh do trúng độc trên người nàng làm các chuyên gia vô cùng hứng thú, thậm chí có người còn định lấy trường hợp của nàng làm nghiên cứu.
Lần này nếu không phải nhờ hội nghị y học quốc tế thì Đường Vãn chẳng thể nào giải quyết nhanh như thế, phải biết rằng những chuyên gia này, dù có tiền cũng chưa chắc mời được, vì nhiều người trong số họ chìm đắm vào nghiên cứu.
Chỉ có thể nói rằng vận khí của nàng quả thật không tồi.
Bệnh viện vốn muốn giữ nàng lại thêm vài ngày để theo dõi nhưng Đường Vãn lo sợ rằng việc xuyên không ngẫu nhiên sẽ bị lộ, kiên quyết xin xuất viện sớm.
Trở về nhà tắm nước nóng một cách sảng khoái, rồi nằm xuống giường của chính mình, cảm giác thoải mái và ấm áp không thể tả xiết.
Nhìn lên trần nhà, trong đầu nàng chợt hiện lên khuôn mặt đáng ghét của tên cẩu hoàng đế làm nàng tức giận không thôi.
Nàng hạ dược cũng chỉ là bột ngứa hoặc thuốc xổ, nhưng tên kia thì lần nào cũng ra tay độc ác, thật sự coi nàng là người dễ bắt nạt.
Nếu không phải đạo đức kìm giữ, nàng thật sự muốn hạ độc chết tên cẩu hoàng đế đó.
Hừ, bất kể ra sao cũng phải cho tên cẩu hoàng đế kia một bài học ra trò.
Đường Vãn kéo ngăn kéo ra, chỉ thấy bên trong đầy những tấm ảnh bán khỏa thân của Thiên Khải Đế trong lúc tắm, trong đó có vài tấm còn lộ rõ thân thể cường tráng khi hắn ướt đẫm.
“Bách tính của Thiên Khải quốc thật có phúc mà.”
Nàng không hấp tấp, nóng vội mà hùng hổ báo thù.
Đã mấy ngày nàng không tìm hắn, với cái đầu của cẩu hoàng đế chắc chắn hắn đã đoán ra nàng có thể đã giải độc, nếu hắn còn muốn khống chế nàng, nhất định sẽ tìm cách một lần nữa bắt giữ nàng.
Hắn chắc chắn sẽ lợi dụng cơ hội nàng tìm hắn để báo thù, bày ra thiên la địa võng, thậm chí không chừng còn có thể giở trò “bắt ba ba trong rọ” chỉ đợi nàng rơi vào bẫy.
Trên tờ giấy A4 có hai chữ “hoàng cung” bị một đường đỏ gạch chéo.
Chỗ đó không thể đến, đó là địa bàn của hắn, khắp nơi đầy rẫy hắc giáp thị vệ rất dễ dàng rơi vào bẫy.
Nàng chuyển ánh mắt nhìn về kinh đô, nơi đó ngược lại có thể làm nên chuyện lớn, nhưng Đường Vãn lại mỉm cười, hắn chắc chắn cũng sẽ nghĩ như vậy.
Vì thế, nàng bỏ qua nơi này.
Nàng muốn để cho kế hoạch của hắn trở thành vô ích.
Lần này nàng chuẩn bị học tập chiến lược của tiền nhân, lấy nông thôn bao vây thành thị, từng chút từng chút mở rộng ra.
Dẫu cho hắn có thiên quân vạn mã cũng không thể địch nổi thuật thần xuất quỷ nhập của nàng.
Nàng muốn cho Thiên Khải Đế biết rằng, những lời nàng đã nói hôm ấy, từng câu từng chữ đều có thể thành sự thật.
Nàng muốn hắn hiểu rõ dù hắn có là đế vương nhân gian cũng không thể tùy tiện mà trêu chọc nàng.
May mắn thay, nhờ vào 98 lần xuyên không trước đây, nàng đã từng đi qua rất nhiều châu phủ của Thiên Khải quốc, giờ đây có thể tận dụng những kinh nghiệm đó.
Dẫu cho nàng không có bản đồ toàn quốc của Thiên Khải nhưng trong đầu nàng lại có bản đồ của Hoa quốc hiện đại.
Dù rằng phong tục tập quán ngàn năm trước và nay đã thay đổi rất nhiều nhưng một số núi non sông ngòi thì vẫn y nguyên, dựa vào đó, nàng có thể đại khái đối chiếu với những tọa độ thành thị hiện đại.
Đường Vãn viết trên tờ giấy A4, từ tên thành phố này đến tên thành phố khác, bút nàng dừng lại ở hai chữ Lạc thành.
“Bắt đầu từ ngươi đi.”
Lạc châu.
Lạc thành là vùng đất phồn thịnh của Thiên Khải quốc, nơi đây có nhiều phú thương tập trung, nếu nói về tòa lầu cao nhất trong thành thì không đâu sánh bằng Cung lâu, cao ba tầng, đứng trên lầu chính có thể nhìn bao quát cả thành trì.
Nghe nói tòa lầu này cao ngang với Phàn lâu ở đô thành, dù không thể so bì với Phàn lâu nhưng cũng không phải tầm thường, cả hai đều là những tửu lâu nổi danh của Thiên Khải quốc.
Đúng vào giữa giờ Ngọ, trong tửu quán tiếng ồn ào náo nhiệt, người đi lại trên đường phố hai bên đều sải bước vội vã, ai nấy đều mau chóng trở về nhà ăn trưa, không ít quan lớn quyền cao lần lượt bước vào Cung lâu.
Trương viên ngoại từ trên kiệu bước xuống, bất ngờ một tờ giấy trắng từ trên trời bay tới dán thẳng lên mặt ông ta, che hết tầm nhìn, ông ta liền giật tờ giấy xuống, miệng lầm bầm chửi rủa: “Thứ gì đây?”
Đang định vứt tờ giấy trong tay ra xa nhưng vừa nhìn kỹ lại, ông ta lập tức ngưng lại động tác.
Ông ta vuốt ve tờ giấy, cảm nhận được sự mềm mịn của nó, giấy trắng như tuyết, còn hình vẽ trên đó ông ta chẳng thèm quan tâm.
“Đây là giấy tuyên thượng hạng rồi.” Trương viên ngoại vui mừng vô cùng, ngay sau đó ông ta lại thấy vô số tờ tuyên chỉ trắng xóa như thể không cần tiền mà ào ào rơi xuống.
Cảnh tượng này lập tức thu hút sự chú ý của mọi người trên đường phố cũng như các thương hộ xung quanh.
“Các ngươi xem, trên kia có người kìa.” Có người giơ tay chỉ về phía mái lầu của Cung lâu.
Chúng nhân ngẩng đầu theo hướng tay người nọ chỉ mà nhìn lên, chỉ thấy trên mái nhà có một thân ảnh cao lớn đang đứng đó.
Người ấy mặc áo lụa màu trắng ngà, tà áo tung bay trong gió, nữ tử ấy đeo mạng che mặt, tuy không thấy được dung nhan nhưng phong thái thanh nhã cao quý ấy lại đặc biệt thu hút ánh nhìn.
Chỉ thấy nữ tử ấy nhẹ nhàng phất tay, vô số tấm ảnh theo cử động của nàng mà bay lượn trong gió, từng tờ từng tờ rơi xuống đám đông.
Những người đứng dưới lập tức cúi xuống nhặt lấy từng tấm ảnh, khi họ nhìn rõ hình trong ảnh, từng người một tròn xoe mắt, có những phụ nhân vì sợ hãi mà ném thẳng ảnh đi.
“Thật là hủ bại thuần phong mỹ tục!”
“Thật hạ lưu!”
Có những phụ nhân ném ảnh đi thật xa nhưng cũng có kẻ nhân lúc không ai chú ý liền len lén nhét vào trong áo.
Đám nam nhân khi nhìn thấy người trong ảnh, kẻ thì ngưỡng mộ vì thân hình vạm vỡ ấy, kẻ lại tỏ vẻ khinh bỉ.
Trong đám đông có một thư sinh thấy cảnh này liền thẳng thừng quát lớn: “Đạo đức xã hội suy đồi, thiên hạ sao lại có kẻ bỉ ổi đến thế!”
“Thật là không thể nhìn nổi mà!”
Tiếng ồn ào bên ngoài thu hút ngày càng nhiều người hiếu kỳ, các thương nhân và quan chức trong Cung lâu cũng lũ lượt bước ra ngoài.
Đường Vãn thấy đám đông mỗi lúc một tụ tập đông hơn, nàng mỉm cười nhìn xuống đám người náo nhiệt phía dưới rồi cất giọng hỏi lớn: “Các ngươi có biết người trong tranh là ai không?”