Tính cảnh giác của Thiên Khải đế vốn rất cao, Đường Vãn đã sớm lĩnh giáo qua nên lần này cô không dám manh động, chỉ sợ bị hắn phát giác.
“Truyền Ninh Từ Viễn tiến vào.
”
Ninh thống lĩnh khoác trên mình bộ giáp trụ nặng nề bước vào.
“Trong tẩm điện có gì bất thường không?”
Ninh Từ Viễn miệng đắng lưỡi khô, đành cố cứng cỏi đáp lời: “Hoàn toàn không có dị trạng gì.
”
Suốt mười hai canh giờ giám sát không ngừng nghỉ, đừng nói là thấy người, ngay cả một bóng ma cũng chẳng thể tìm ra.
Lục Uyên buông bút, ngước mắt nhìn về phía Ninh Từ Viễn: “Không có dị trạng?”
“Dạ phải.
”
Khuôn mặt lạnh lùng, đẹp tựa yêu ma của hắn vẫn không chút biểu tình, như thể kết quả này chẳng khiến hắn ngạc nhiên.
“Đừng theo dõi quá sát sao, phải chừa cho người ta một con đường sống.
”
Ninh Từ Viễn nghe vậy liền hiểu rõ: “Tuân lệnh.
”
Đường Vãn nấp trong bóng tối, tự nhiên cũng nghe thấy những lời ấy.
Hóa ra hắn đã bố trí vây kín tẩm điện định bụng làm một mẻ tóm gọn, chỉ là mãi chẳng bắt được cô mới đành chuẩn bị mưu kế vờ buông dây thả cá.
Cái gì mà chừa cho cô một con đường sống chứ, thực ra chính là đưa cô xuống Hoàng Tuyền!
(Thiên Khải đế, thật là độc ác!)
Ban đầu cô còn chần chừ không biết có nên bỏ thuốc xổ vào trà của hắn hay không, lo ngại rằng hành động ấy liệu có quá tàn nhẫn.
Nhưng đến giờ xem ra, dường như cô đã quá nhân từ rồi.
Nhìn kẻ kia tuyệt chẳng chút nào nương tay mà tha cho cô một con đường sống.
Nếu không cho hắn nếm chút đòn đau, hắn sẽ không hiểu được bản lĩnh thông thiên của cô, và càng chẳng thể cảm nhận được tấm lòng “dụng tâm lương khổ” của cô.
Thuốc xổ này nhất định phải bỏ, tuyệt đối không thể không bỏ!
Cô phải cho hắn hiểu, nếu cô là thích khách thì hắn sớm đã mất mạng rồi.
Đây chính là phương thức chứng minh mình không phải thích khách, vừa trực tiếp vừa hiệu quả, tất nhiên Đường Vãn cũng nhân tiện trả thù nho nhỏ chuyện hắn suýt siết chết cô.
Đúng là một mũi tên trúng hai đích, tuyệt diệu thay!
Đường Vãn nhìn Đức Phúc công công đang rót trà cho tên cẩu hoàng đế, trong lòng thầm tiếc nuối, cơ hội tốt như thế, đáng tiếc bọn họ chưa chịu rời đi.
May sao ông trời tựa như cũng đồng lòng với cô, một thái giám vội vã bước vào thì thầm vào tai Đức Phúc công công đôi câu, sau đó Đức Phúc bẩm báo lại cho Lục Uyên.
Giọng nói quá nhỏ nên Đường Vãn nghe không rõ, chỉ lờ mờ nghe được vài từ mấu chốt: tự sát! mệnh! chẳng bao lâu nữa!
Lục Uyên đứng dậy rời đi để lại Ngự Thư Phòng rộng lớn chỉ còn mình Đường Vãn, sau khi chắc chắn bọn họ đã đi xa, cô mới dám bước ra khỏi chỗ nấp.
Cuối cùng cũng đi rồi!
Đường Vãn từ góc khuất lấy ra viên thuốc xổ, bước đến chỗ lò hâm nước nhìn vào ấm trà đang tỏa khói nghi ngút, đôi mắt cô ánh lên tia gian xảo.
Cô bẻ một viên thuốc, nhẹ nhàng đổ vào trong ấm trà, thuốc vừa tiếp xúc với nước nóng lập tức hòa tan vào trong nước trà đậm đặc.
Chẳng phải cô không muốn bỏ thêm hai viên nữa, nhưng sợ mùi thuốc quá nặng sẽ bị hắn phát hiện, thế thì hỏng bét, giờ chỉ đổ một chút lại được vị đắng của trà che giấu, hắn sẽ chẳng thể nào nhận ra.
Nếu lưỡi của hắn mà có thần thông như trong một số tiểu thuyết thì cô đành chịu thua.
Cô sắp xếp mọi thứ trở lại như cũ, cúi đầu khẽ nhíu mày nhìn qua bức bản đồ trên ngự án.
Bức họa này dường như cô đã từng thấy ở đâu rồi.
Trong lúc cô đang mải suy nghĩ, tiếng thỉnh an từ bên ngoài truyền tới, sao hắn lại quay về nhanh đến thế? Cô không kịp suy nghĩ thêm đã vội vã rời đi, lẩn trốn vào góc sau giá sách, vị trí này vừa hay có thể nhìn thấy ngự án mà không bị Đức Phúc che khuất tầm nhìn.
Đường Vãn vừa kịp ẩn mình kỹ lưỡng, bọn họ đã bước vào bên trong, sắc mặt Lục Uyên bình tĩnh không biểu lộ chút cảm xúc, nhưng Đức Phúc công công đi bên cạnh lại có vẻ tâm sự nặng nề.
Đường Vãn không dám cứ mãi nhìn chằm chằm vào hắn, sợ rằng hắn sẽ phát hiện, cô sẽ thỉnh thoảng liếc mắt ngóng trông xem hắn đã uống chén trà có chứa thuốc hay chưa.
Mỗi lần liếc qua lại lập tức thu hồi ánh mắt cứ như là làm kẻ trộm.
Ô hô! ( ̄ε ̄*) Dường như chính mình đang làm kẻ trộm thật!
Khi nhìn thấy Lục Uyên nhấc chén trà lên, lòng cô cũng theo đó mà treo cao.
Sắp uống rồi chăng?!
Đường Vãn không dám nhìn tiếp, vội vàng thu hồi ánh mắt nhưng trong lòng thì như có mèo cào, không kiềm được mà muốn tận mắt thấy hắn uống.
Trong lòng đếm ngầm mấy giây rồi cô lại liếc về phía Lục Uyên, thấy hắn đã đặt chén trà xuống.
Hắn uống rồi, hay chưa uống đây?
Dù thế nào đi nữa, chỉ cần nhìn phản ứng của hắn là biết ngay thôi.
Đường Vãn đủ kiên nhẫn mà chờ để xem màn kịch hay, cô chờ đến trọn một canh giờ nhưng đối phương lại không có chút động tĩnh nào.
Trong suốt thời gian đó, cô rõ ràng thấy hắn uống thêm vài chén nhưng cớ sao vẫn không có phản ứng gì thế?!
Chẳng lẽ là do mình bỏ thuốc quá ít ư?
Hay là cô đã bị người bán hàng lừa, rằng thuốc xổ này vốn không có tác dụng lớn như lời quảng cáo?
Họ bảo rằng nửa canh giờ là có hiệu quả, nhưng giờ đã qua một canh giờ rồi mà cẩu hoàng đế kia vẫn không chút động tĩnh.
Thời buổi này ngay cả hiệu thuốc cũng bắt đầu quảng cáo dối trá, giữa người với người rốt cuộc còn chút tín nhiệm nào không thế?
Trong lúc Đường Vãn đang âm thầm oán thán việc bị người bán thuốc lừa dối, Lục Uyên đột nhiên cau mày như cảm nhận được gì đó.
Đức Phúc công công lập tức chú ý tới liền lo lắng hỏi han: “Hoàng thượng, có chỗ nào bất an chăng?”
Đường Vãn nấp trong bóng tối ngay lập tức tinh thần phấn chấn, đôi mắt đen trắng rõ ràng liền sáng rực lên.
Tới rồi, cuối cùng cũng tới rồi!
Trước câu hỏi của Đức Phúc, Lục Uyên không đáp lời mà chỉ lặng lẽ đứng dậy, bước về phía tẩm điện bên cạnh với vẻ mặt bình tĩnh.
Lúc này, Đức Phúc nghe rõ âm thanh “lục cục, lục cục” phát ra từ trong bụng của hoàng thượng, lập tức ngước mắt nhìn sắc mặt hắn.
Đức Phúc thử dò hỏi: “Hoàng thượng, có cần truyền thái y không ạ?”
Lục Uyên điềm nhiên đáp gọn: “Không sao.
”
Hắn vừa dứt lời, âm thanh “lục cục” kia càng lớn hơn, Đức Phúc hơi sững người, liền thấy bước chân hoàng thượng rõ ràng nhanh hơn hẳn.
“Hoàng thượng…”
“Câm miệng!”
Đức Phúc lập tức ngậm chặt miệng.
Nhìn Thiên Khải đế hối hả tiến vào tịnh thất, Đường Vãn cười đến nỗi không đứng vững.
Nhân lúc hắn đang giải quyết vấn đề sinh lý, Đường Vãn liền bước đến ngự án cầm lấy bút mực, rút ra một tờ giấy Tuyên và phóng bút viết một đoạn.
Viết xong, nàng thỏa mãn gật đầu.
Thật muốn nhìn thấy nét mặt của tên cẩu hoàng đế khi đọc được lời nhắn của mình, không biết hắn sẽ có phản ứng ra sao.
Ha ha ha ha, thật là mong đợi quá đi!
Đáng tiếc mình không thể thấy tận mắt rồi.
Giờ cũng đã đến lúc phải quay về nghỉ ngơi thôi.
Còn về phần hắn sẽ ra sao, chỉ có thể bảo hắn tự cầu phúc cho mình thôi.
Bên ngoài tẩm điện, Đức Phúc công công tận tâm đứng canh gác, chẳng bao lâu sau, Lục Uyên bước ra nhưng ngay khi vừa ra khỏi, hắn lại lập tức quay trở lại.
“Hoàng…”
“Rầm” một tiếng, cửa đóng sầm lại, Đức Phúc suýt chút nữa đâm sầm vào cửa.
Ô hô, hoàng thượng làm sao vậy nhỉ?
Chẳng phải sẽ có chuyện gì bất trắc chứ?
Đột nhiên từ trong tẩm điện vang lên giọng nói lạnh lẽo của Lục Uyên: “Truyền thái y.
”
“Tuân chỉ.
”
Đức Phúc liền đá ngay vào chân của nghĩa tử Đức Lộc: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau đi truyền thái y đi!”
Thái y đến rất nhanh, vừa vào đến nơi liền tiến tới chẩn mạch cho hoàng thượng, Đức Phúc công công lo lắng đến đổ mồ hôi lạnh.
Giang Thái y khẽ nhíu mày thu tay về, trong lòng thấp thỏm chậm rãi thưa rằng: “Hồi bẩm hoàng thượng, ngài có lẽ đã dùng phải vật gì gây kích thích dạ dày, có thể cho thần xem xét lại những thứ hoàng thượng đã dùng trong hôm nay không ạ?”
Nghe vậy, sắc mặt của Đức Phúc cùng các cung nữ, thái giám hầu hạ xung quanh đều trở nên tái mét.
Nếu hoàng thượng ăn phải thứ có vấn đề, từ trên xuống dưới trong Tử Thần Cung và cả Ngự Thiện phòng đều sẽ không tránh khỏi đầu lìa khỏi cổ.
Lục Uyên liếc mắt về phía Đức Phúc, Đức Phúc lập tức lo liệu, toàn bộ Tử Thần Cung bị Ninh thống lĩnh bao vây không một ai được ra vào.