Vào giờ Dần đã thấy có không ít xe ngựa, kiệu cỗ dừng trước cổng cung thành, cửa cung vừa mở, từng vị đại thần lần lượt nhường nhau mà bước vào hoàng thành.
"Cả đêm qua toàn bộ hoàng cung đèn đuốc sáng trưng, chẳng rõ đã xảy ra việc gì.
" Có một vị quan khẽ khàng hỏi người đồng liêu đứng bên, mong từ miệng họ thăm dò được chút thông tin.
"Nghe nói có thích khách lẻn vào cung mưu hại Hoàng thượng.
" Kẻ khác hạ giọng chia sẻ tin tức nghe được.
"Kẻ nào lại to gan đến thế, dám cả gan vào cung hành thích, bắt được tên ấy nhất định phải tru di cửu tộc!" Một vị quan chính khí lẫm liệt, lớn tiếng mà rằng.
Các quan xung quanh nghe vậy ai nấy đều lên tiếng phụ họa, trong khi những đại thần đi đầu lại lặng thinh không nói một lời.
"Có lẽ đêm qua nhiều người trong cung đều mất ngủ nhỉ.
" Một vị quan trẻ tuổi khẽ cười nói.
Lời ấy hàm ý thâm sâu.
"Tử Ngọc huynh nên thận trọng lời nói.
"
Nghe thấy vậy, những vị quan gần đó liền đưa mắt kín đáo, tựa như không mà lại có nhìn về phía vị quan trẻ tuổi tuấn tú kia.
Ai ai cũng không thể ngờ rằng kẻ gây nên sóng gió ấy, giờ khắc này lại đang nằm yên giấc trên chiếc giường ấm áp, mềm mại.
Kẻ không chút bận tâm đến mọi chuyện, chẳng màng đến việc mình vừa chạm vào râu hùm khiến cho kẻ bị cô trêu chọc đang giận dữ, nổi cơn lôi đình.
Ánh nắng dịu dàng ấm áp rọi xuống khuôn mặt cô, dưới ánh sáng nhẹ nhàng, trên má trắng hồng của cô chẳng hề thấy dấu vết của một sợi lông tơ nào, trơn mịn tựa như quả trứng gà vừa bóc vỏ, quả thực là do tạo hóa quá ưu ái cho những kẻ như cô.
Như thường lệ, đồng hồ sinh học khiến cô thức dậy đúng giờ, cô ngồi dậy, khẽ chào một tiếng "chào buổi sáng" về khung ảnh mẹ mình,
Dùng bữa sáng xong, cô trực tiếp đến chợ buôn vải lớn nhất trong thành.
Cô có ý định may một bộ đồ cung nữ để đề phòng bất trắc.
Từ sau khi sở hữu thuật xuyên không, tủ quần áo của cô hầu hết là các loại Hán phục cải tiến, còn có không ít những bộ trang phục theo phong cách của bách tính Thiên Khải quốc.
Y phục của cung nữ Thiên Khải quốc thường mang màu ngó sen.
Màu ngó sen là màu pha giữa tím nhạt với một chút hồng phớt, so với tím nhạt thì màu này tối hơn một chút, là sắc tím nhẹ nhàng nhưng mang theo ánh hồng phai, màu ngó sen cũng chia thành hai loại: ngó sen đậm và ngó sen nhạt.
Cô cần tìm loại màu ngó sen đậm, thế nhưng sắc màu này làm cô phải tốn công tìm khắp nơi, loanh quanh hơn nửa chợ cuối cùng mới được một bà chủ tiệm giới thiệu cho.
Sau khi mua vải, cô cũng tiện tay đặt may luôn bộ đồ kiểu dáng do chính cô chọn.
Cô đặt gấp, thêm cả thời gian thêu thùa, bộ cung trang này hoàn thành chắc sẽ mất chừng năm ngày, lưu lại số điện thoại rồi cô mới hài lòng mà trở về nhà.
Trong năm ngày ấy, cô không ngừng thử nghiệm hai kỹ năng mới nhất mà cô phát hiện được: "Xuyên không định hướng" và "Kỹ năng trở về".
Cô đã phân loại thuật xuyên không thành hai loại: Một loại gọi là Xuyên không định hướng, một loại khác gọi là Xuyên không ngẫu nhiên.
Xuyên không định hướng: Nói một cách đơn giản nghĩa là cô có thể tự mình kiểm soát được điểm đến khi xuyên không, cô muốn đến nơi nào thì sẽ đến được nơi đó, điều kiện tiên quyết là cô đã phải từng đặt chân đến nơi ấy trước đó.
Xuyên không ngẫu nhiên: Thì chính là rất tùy hứng, loại hình thức này quả thực, quả thực, quả thực là vô cùng “ngẫu nhiên”!
Bởi vì thời gian giữa các lần xuyên không không hề cố định, có lúc là hai ngày một lần, có khi lại cách bảy tám ngày, không có một quy luật rõ ràng nào cả, còn nơi hạ xuống cũng chẳng thể đoán trước, thời gian lưu lại càng không thể xác định, có khi chỉ lưu lại một canh giờ, có khi kéo dài đến ba bốn ngày, cuối cùng thì sẽ tự động quay trở lại.
Chín mươi chín lần xuyên không trước đều thuộc về loại xuyên không ngẫu nhiên này, hoàn toàn không có khả năng khống chế.
Thời gian xuyên không ngẫu nhiên, nơi hạ xuống ngẫu nhiên, thời gian lưu lại cũng ngẫu nhiên, nói chung mọi thứ đều rất ngẫu nhiên, thêm nữa, hình thức xuyên không này còn tiềm tàng nhiều nguy hiểm…
Tuy nhiên, hiện giờ đã có Kỹ năng trở về nhà, chỉ cần trong tâm niệm thầm gọi thì có thể trở về tức thì, điều này đích thực đã giúp cô có thêm một tầng bảo hộ.
Mấy ngày này khi xuyên không ngẫu nhiên, hầu như ngày nào cô cũng hạ xuống hoàng cung, dường như sắp phải đâm rễ nảy mầm ở nơi đây vậy, điều này khiến cho Đường Vãn vô cùng bực bội chỉ muốn mắng người.
Không thoát khỏi hoàng cung bạc tình này, cô đành ngậm ngùi chấp nhận.
Không chấp nhận cũng không được, bởi cô không cách nào thoát ra khỏi được~~┭┮﹏┭┮
Đường Vãn lại đi đến chợ vải mang bộ đồ cung nữ đã đặt may về nhà, sau khi giặt sạch, sấy khô, cô liền mặc thử bộ cung trang ấy, sau đó lại tự mình vấn một búi tóc cung nữ.
Trước kia Đường Vãn chưa từng biết búi tóc, nhưng kể từ khi có thuật xuyên không, cô đành phải học, và giờ đây cô cũng đã trở thành một tiểu chuyên gia trong việc vấn tóc rồi.
Đường Vãn soi mình trong gương, cảm thấy vô cùng hài lòng, quả thực là một tiểu cung nữ chuẩn chỉnh.
Không thể thoát khỏi hoàng cung bạc bẽo này, vậy thì thưởng thức nó thôi!
Vừa vặn đây là cơ hội tốt để nhìn ngắm hoàng cung ngàn năm trước, cơ hội khó gặp như vậy sao không tận dụng.
Đường Vãn mở Xuyên không định hướng, khi ánh sáng trắng mờ dần, cô đã thành công hạ xuống tẩm cung của Thiên Khải Đế.
Việc lựa chọn nơi này cũng có lý do riêng của cô cả, cô từng xuất hiện ở ngự thư phòng và đã thành công bỏ thuốc xổ cho Hoàng đế, giờ thì phong tỏa tẩm cung sẽ chẳng còn ý nghĩa gì.
Thời điểm này, ngự thư phòng không còn an toàn, chỉ có tẩm cung là phù hợp nhất.
Đường Vãn bước đến bên cửa, để ý thấy bên ngoài có thị vệ canh gác, nếu cô cứ đường đột mà đi ra nhất định sẽ khiến họ để ý, vì vậy cô cần chờ, chờ đợi một thời cơ thích hợp.
Mấy cung nữ phụ trách dọn dẹp bước vào tẩm cung, bắt đầu công việc quét dọn, Đường Vãn đang ẩn mình trong góc, nhân lúc không ai chú ý lặng lẽ trà trộn vào nhóm cung nữ, cô cúi đầu cố gắng thu nhỏ sự hiện diện của bản thân đến mức tối thiểu.
"Đêm qua các ngươi có nghe thấy tiếng kêu thảm thiết ấy không?" Một cung nữ hạ giọng hỏi người bên cạnh.