Ta Xuyên Về Quá Khứ Mang Theo Không Gian Kì Diệu Bên Người

Để lại Trương Hùng đứng một mình đang nghiến răng nghiến lợi nhìn hai bóng lưng kia, anh chợt hối hận vì đã bốc đồng nhận chú Đổng làm cha nuôi, hiện tại lại không biết xấu hổ chuyển đến, làm anh có ít thới gian bên vợ của mình!

Trong lòng tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng Trương Hùng không có đứng im ở đó nữa, anh sải bước dài đuổi theo hai người bọn họ, anh biết chú Đổng ăn uống như thế nào, nếu đi chậm nói không chừng sẽ không còn đồ ăn ngon cho anh!

Khi đi vào phòng bếp, trông thấy sáu bảy món ăn trên bàn, còn có một chai rượu trắng và một chai rượu vàng, khiến chú Đổng và Trương Hùng suýt rơi nước mắt và thiếu chút nữa khoé miệng chảy nước miếng.

Có thức ăn ngon, bọn họ không có thời gian để lo lắng về những thứ khác, đầu tiên Trương Hùng rót đầy ly rượu cho chú Đổng và cho chính mình. Hai người cực hợp ý cụng ly rồi một ngụm uống cạn. Người khác không biết chuyện nhìn qua, hai người họ thật là hoà thuận vui vẻ với nhau, làm sao còn có dáng vẻ giương cung bạt kiếm* như vừa rồi.


**[Giương cung bạt kiếm: tình huống nghiêm trọng, muốn đánh nhau]

Ăn uống xong xuôi mới bắt đầu nói đến việc chính, chú Đổng ngồi vắt chéo chân ngồi ở trong sân, một chân vẫn lắc qua lắc lại, rất vui vẻ.

Nhìn về phía Trương Hùng chính là đang cầm ly tráng men uống trà, “Vết thương trên vai của con gần như đã lành, còn khoảng một tuần nữa là đến kỳ thi. Trong vài ngày tới, con phải cùng Hứa Mỹ Lam học tập chăm chỉ và cố gắng thi vào một trường đại học tốt ở Kinh Thành!”

Về tình hình học tập của hai người bọn họ, mấy ngày nay chú Đổng cũng đã tìm hiểu qua, trình độ của hai người bọn họ cũng không thấp, có thể thi đậu đại học ở Kinh Thành, khác biệt nằm ở chỗ bọn họ muốn thi vào trường nào.

Trương Hùng nghe những lời này liền gật đầu: “Cha yên tâm, con sẽ cố gắng lấy được thứ hạng tốt cho cha, để sau này cha có cái mà đem đi khoe!” “Không cần phải tự tạo áp lực cho bản thân, chỉ cần con trúng tuyển đại học, đó đã đủ cho cha mang đi khoe khoang rồi!” Chú Đổng cười hai tiếng, đứa nhỏ đang suy nghĩ vì mình, trong lòng vui mừng khôn tả.

Tuy nhiên, ông ấy vẫn không muốn tạo quá nhiều áp lực cho bọn họ, chỉ cần cố gắng hết sức, “Sau khi có kết quả thi đại học, cha dự định sẽ đi trước Kinh Thành để kiếm chỗ ở, con thấy thế nào?”


Lúc này Hứa Mỹ Lam cũng đã dọn dẹp đang đi vào trong sân, đúng lúc nghe được câu nói cuối cùng của chú Đổng, trong lòng cô rất vui mừng.

“Cha, cha cùng chúng con nghĩ giống nhau rồi, lúc trước Trương Hùng và con đã thương lượng với nhau khi nhận được thư thông báo thi đậu đại học, liền đi lên Kinh Thành mua một ngôi nhà cách trường học không xa, như vậy sẽ thuận tiện hơn!”

Chú Đổng nghe thấy câu này liền rất ngạc nhiên, “Nhà ở Kinh Thành rất đắt, ngôi nhà xấu nhất cũng phải cả ngàn đồng tiền, các con có đủ tiền không?”

“Đủ rồi, lần này con và Hứa Mỹ Lam đã giúp cảnh sát bắt được Đông Bắc Hổ, nên thành phố đã thưởng cho bọn con một ít tiền, mua một ngôi nhà hẳn là đủ!” Trương Hùng nói.


Chú Đổng nghe vậy, lúc này mới yên lòng, nhưng nếu mua nhà thì phải mua cái tốt, ông ấy biết hai người đều có lòng tự trọng rất cao, nhưng bây giờ không phải lúc rối rắm lòng tự trọng.

“Mấy năm nay cha đi chữa bệnh cho người ta, cũng để dành được một số tiền tiết kiệm, vừa lúc lấy ra cùng các con mua, chọn lựa một căn nhà ưng ý!” Chú Đổng vừa nói vừa đứng dậy muốn lấy tiền đưa cho hai người bọn họ.

Hứa Mỹ Lam và Trương Hùng liếc mắt nhìn nhau, ngay lập tức ngăn ông ấy lại, “Cha, đây là tiền tiết kiệm của cha, chúng con có đủ tiền để mua một ngôi nhà tương đối tốt rồi!” Trương Hùng bất đắc dĩ nói.

Chú Đổng cũng không tin, nhưng vẫn khéo léo đưa ra yêu cầu: “Các con có là của các con, cha chỉ muốn làm hết sức mình với tư cách là trưởng bối, đây chỉ là một chút tấm lòng, cha cũng không có ý gì khác!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận