Ta Xuyên Về Quá Khứ Mang Theo Không Gian Kì Diệu Bên Người

Ngay khi anh không thể nhịn được nữa muốn đẩy những người xung quanh ra, thì có một tiếng hét lớn từ trong sân, những người dân trong thôn bị dọa sợ lập tức im lặng và nhìn về nơi phát ra âm thanh.

Ngay cả Trương Hùng cũng ngạc nhiên quay lại nhìn, mọi người nhìn thấy trong sân phía sau Trương Hùng, một người đàn ông vạm vỡ đang cầm rìu bóng loáng trên tay và nhìn họ với đôi mắt hung dữ.

Người đàn ông to lớn đi thẳng ra ngoài, cách đám đông ba bốn mét thì đột nhiên dừng lại, nhìn mọi người ở đây bằng ánh mắt hung dữ.

“Ai bắt nạt em rễ của tôi? Có hỏi trước cái rìu trong tay tôi chưa. Ai không sợ c.h.ế.t thì xông lên đây, lại đây cùng tôi đánh nhau!”

Những người này đều là người nông thôn nghiêm túc, chưa từng thấy qua tinhg cảnh này. Có người còn nhát gan, vừa nhìn thấy Hứa Bưu liền lặng lẽ bỏ chạy trước tiên. Tuy rằng sinh viên đại học thật hiếm lạ, nhưng bọn họ cũng không thể đánh cược cái mạng nhỏ bé của bản thân mình được!


“Ách, chàng trai có gì thì từ từ nói, bọn họ đến đây không phải là gây sự với em rể cậu, bọn họ đều tới đây để chúc mừng Tiểu Hùng và em gái cậu đã thi đậu đại học, thật ra không có ý gì khác!”

Trương Quốc Hưng cũng lau mồ hôi lạnh không tồn tại, bước ra khỏi đám đông và cười nói.

“Được rồi, tôi mặc kệ mọi người đang làm gì, hiện tại mọi người đã quấy rầy đến tôi rồi, vì mặt mũi của Trương Hùng, lần này tôi sẽ không làm gì, người ở đâu thì trở về đó đi!”

Hứa Bưu ngoài miệng nói những lời không hay, còn giả vờ vung vẩy chiếc rìu trong tay.

Trương Quốc Hưng nhân cơ hội hung hăng trừng mắt nhìn những người này một cái, vội vàng thúc giục: “Mọi người còn không mau rời đi, nếu còn chọc giận cậu ta, ngay cả tôi cũng không bảo vệ được mọi người!”

Nghe thấy vậy, người có lá gan lớn đến đâu cũng không dám đi lên làm chuyện xấu, kẻ có ý xấu muốn lợi dụng cơ hội này để chiếm tiện nghi cũng chỉ có thể không tình nguyện rời đi. Vừa đi, vừa nhỏ giọng bàn tán tại sao Trương Hùng lại có một người anh trai hung ác như vậy, nghĩ đến người anh này lợi hại như vậy, tốt hơn là về sau đừng trêu chọc bọn họ.

Thật ra trong số này cũng có một số người thiệt tình muốn đến chúc mừng, nhưng những người đó lại tự giác hơn những người này, lòng tự trọng cao ngút trời lại thông minh, nhìn thấy người quá nhiều liền rời đi trước, chờ đến khi ít người thì quay lại đây sau.


Bộ dáng của Hứa Bưu xác thậy làm cho người ta sợ hãi, trong vòng chưa đầy một phút, ngoài anh ta và Trương Hùng, cũng chỉ còn lại Trương Quốc Hưng!

Bọn họ còn không biết, bởi vì Hứa Bưu xuất hiện, làm cho những người không cam tâm bỏ qua cũng phải lặng lẽ rời đi.

Thấy mọi người đã đi hết, Trương Quốc Hưng thở phào nhẹ nhõm, vỗ nhẹ vào vai đã cứng đờ của Hứa Bưu.

“Cảm ơn Hứa Bưu, nếu cậu không đến, cái bộ xương già này của tôi thực sự không thể chịu nổi!”

Vào buổi trưa cái ngày mà Hứa Bưu đến đây, Trương Hùng đến mời gia đình chú cả đến ăn cơm, Hứa Bưu cái này anh nuôi cũng coi như là được ra mắt với mọi người.


“Ha ha, em gái của tôi thật thông minh, lại có thể nghĩ ra cách này để dọa bọn họ, nhưng mà, kỹ thuật diễn của chú cũng không tồi!”

Trương Quốc Hưng nghe vậy trong lòng đắc ý, “Đó là, tôi đã làm đại đội trưởng nhiều năm như vậy, tính tình của người trong thôn không ai biết rõ hơn tôi. Phía trước ở nhà tôi, có một mấy cái tay chân không sạch sẽ người muốn xông vào trong phòng. May mắn thay, tôi thông minh nên đã dụ bọn họ đến đây. Này không, thật dễ dàng liền giải quyết!”

Trương Quốc Hưng chỉ đang lo nói, càng nói ông càng cảm thấy đầu óc của mình thật thông minh, nên ông không chú ý đến khuôn mặt tái mét và ánh mắt đầy ẩn ý của Trương Hùng khi anh nhìn Trương Quốc Hưng.

“Khụ, khụ khụ!” Hứa Bưu vừa xem vừa cười, nhưng người này tốt xấu gì cũng là trưởng bối của Trương Hùng, tuổi đã cao như vậy, tốt hơn vẫn là nên nhắc nhở một tiếng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận