Dù sao cũng không phải ai cũng có thể vào được một nhà cưởng lớn như vậy, Kinh Thành so với ở huyện náo nhiệt hơn rất nhiều, bây giờ trời cũng còn sớm, nhưng trên đường người đi bộ qua lại rất nhiều.
Trên đường lác đác có những người bán hàng rong đang hô to để bán đồ, thỉnh thoảng cũng có người dừng lại hỏi giá.
Quần áo của những người này so với ở huyện cũng rất phong cách hơn, ít nhất khi bọn họ đứng ở bên đường một lúc cũng chưa thấy người ăn mặc quần áo có mụn vá đi ngang qua. Nhiều nhất cũng chỉ có quần áo giặt đến trắng bệch mà thôi!
Những người này trên mặt hiện lên nụ cười, những bước chân đi như gió, nhìn diện mạo tinh thần của bọn họ làm ba người cảm thán ở trong lòng!
Xét cho cùng, đây là thành phố phát triển nhất của cả nước và mọi người đều mang theo một tâm trạng tích cực hướng về phía trước chào đón mỗi một ngày!
“Đi thôi, chúng ta đi tiệm cơm quốc doanh ăn một bữa thật ngon, ba ngày nay ăn toàn đồ ăn lương khô, đều quên đồ ăn có mùi vị gì rồi!” Chú Đổng xách hành lý đi về phía trước, ông ấy nhớ tới vừa rồi khi xe đi ngang qua, hình như nhìn thấy cách đây không xa có một ti cơm quốc doanh.
Hứa Mỹ Lam và Trương Hùng cũng xách hành lý không nói một lời nào mà đi theo phía sau, đừng nói chú Đổng, bọn họ cũng rất nhớ cảm giác ăn cơm nhà nấu!
Nhưng sau khi đi theo chú Đổng một lúc, bọn họ dần cảm thấy có gì đó không ổn, Hứa Mỹ Lam có chút không xác định nên ghé vào tai Trương Hùng thấp giọng hỏi: “Có phải vừa rồi chúng ta mới đi con đường này phải không?”
Trương Hùng nghe vậy cười khẽ gật đầu, “Hình như vậy!” Anh cũng là lần đầu tiên tới Kinh Thành, bởi vì đối nơi này anh không quen thuộc, còn tưởng rằng đường nào cũng giống nhau, nhưng là đi đến lần thứ hai, lại nhìn thấy một chỗ sửa xe giống nhau như đúc ở đây, Trương Hùng không thể không thừa nhận, bọn họ hình như đã bị lạc đường rồi! “Cha, cha chờ một chút, đừng vội đi.” Hứa Mỹ Lam ngăn cản lại chú Đổng vẫn luôn đi về phía trước, Trương Hùng nói theo sau, “Cha kiểm tra kỹ lại xem có phải chúng ta đã nhầm đường rồi không.”
Chú Đổng ngước mắt nhìn xung quanh, gãi gãi đầu, “Ừm, không thể nào, cha luôn đi theo con đường giống như lúc nãy cha ngồi trên xe mà!” Bản thân ông ấy cũng rất ngạc nhiên, tại sao ông ấy đi lâu như vậy vẫn chưa đến nơi, mặc dù trước đó ông ấy đã ngồi trong xe và xe chạy rất nhanh, nhưng thời gian dài như vậy cũng nên tới rồi chứ!
Hứa Mỹ Lam và Trương Hùng hai người nhìn nhau không nói nên lời, cho rằng ông ấy vui vẻ đi phía trước là vì ông ấy đã từng đến đây, kết quả đều là đi loạn nửa ngày!
Bụng Hứa Mỹ Lam đói kêu réo lên từ lâu rồi, cô chỉ muốn tìm một chỗ nào đó để ngồi xuống và ăn, mặc dù trong túi còn rất nhiều thức ăn nhưng toàn là đồ sống và hương vị lại không ngon bằng mới nấu.
Hai tròng mắt ở bốn phía nhìn nhìn, nhìn đến tiệm sửa xe có một người đàn ông tầm bốn năm chục tuổi đang ngồi sửa xe, vừa định qua đi hỏi đường, liền phát hiện có người so với cô còn nhanh hơn một bước đi tới tiệm sửa xe.
Nhìn kỹ hơn, người này không ai khác chính là Trương Hùng, anh đi đến gần người đó, nói điều gì đó với chủ tiệm, còn hướng bọn họ chỉ chỉ, một lúc sau Trương Hùng quay lại, nói với Hứa Mỹ Lam và chú Đổng, “Đi theo anh, quầy bán đồ ăn sáng ở phía trước cách đây cũng không xa.”
Nghe nói sắp được ăn, hai người vội vàng theo chân Trương Hùng.
Chỉ thấy Trương Hùng dẫn họ qua một ngã ba đường, ở đó có một con hẻm nhỏ, đi vài bước liền thấy một nhà trước cổng lớn để một cái lồng hấp, bên cạnh là một cái chảo chiên bánh quẩy và nồi luộc trứng gà đang bốc khói mù mịt!
Ba người bước lên phía trước, liền có người tiếp đón chào hỏi: “Quý khách, mọi người muốn ăn cái gì?”
Mở quầy hàng này là một đôi vợ chồng trung niên, quần áo trên người của hai người họ đều giặt rất sạch sẽ, trên đầu đội mũ đầu bếp, tóc đều giấu hết vào bên trong mũ.